Tin nổi bật

Tin công nghệ

Không gian sống

Phong thủy

Tất cả bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện tình Facebook. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện tình Facebook. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 14 tháng 5, 2014

Trai 23 hôn gái 24 - Truyện tình FaceBook

Cô nhớ ngày đầu họ gặp nhau, thầm nói đó hẳn là định mệnh, rồi khẽ cười.
Nhưng đúng là cô nhớ thật, đi đâu cũng thấy anh. Dưới gốc cây cô đứng, trên ghế đá cô ngồi. Cô nhớ ngày đầu họ gặp nhau, thầm nói đó hẳn là định mệnh, rồi khẽ cười.

Năm anh 16 tuổi, cô 17 tuổi, họ gặp nhau lần đầu, tại trường. Trường tổ chức cắm trại hai ngày một đêm, cô vì quá háo hức mà ban đêm không ngủ được. 3 giờ sáng, cô nhìn thấy thằng em kết nghĩa đang cùng bạn đi chơi, liền rủ nó đi dạo cùng mình. Đầu tóc bù xù, mặt mày ngái ngủ, bận trên người là áo thun xanh cùng quần đùi ngắn ngủn, trông cô rất rất buồn cười. Vậy mà sao anh lại chú ý đến bộ dạng đó như thế. Cùng ngồi vắt vẻo ở lan can trường, anh thấy hình như lòng hơi run khẽ. Cô ngồi im lặng, cho cái lạnh buổi sớm thấm vào chân, cũng thấy trong không khí có gì đặc biệt. Chuông lòng lanh canh gõ.
Năm anh 17 tuổi, cô 17 tuổi, 4 tháng nữa mới tới sinh nhật cô, họ vô tình gặp nhau trên facebook. Kết bạn không do dự. Tối tối họ tám nhảm cả giờ liền. Cô cảm thấy rất vui vẻ, nhưng gần thi đại học rồi, cô cần khóa facebook để tập trung ôn thi. Dù vậy khóa facebook đi, cô thậm chí càng mất tập trung hơn. Cả ngày không thể không suy nghĩ nhiều, trong lòng cũng rất rất khó chịu. Tối đành mở ra, ngồi đợi. Không biết anh có cùng cảm xúc?
"Right from the startYou were a thiefYou stole my heartAnd I your willing victim..."
Trai 23 hôn gái 24... - 1
Anh gặp cô năm 17 tuổi, một cuộc gặp gỡ định mệnh của cuộc đời (Ảnh minh họa)
Năm anh 17 tuổi, cô 18, ước mơ nhiều. Lại đến lượt anh thi đại học, cô bận cho những dự tính riêng ngoài giờ trường lớp. Học nấu ăn, nấu ăn ngon là bí quyết giữ chồng. Học thiết kế, ước mơ mười mấy năm nay cô mong đợi. Học trưởng thành, cô bận bịu cho công việc làm thêm. Tối tăm mặt mũi, ban đêm về nhà, lại bật máy tính ngay rồi không ngừng chờ đợi, chờ biết đâu anh onl facebook. Cô thường mò mẫm trên face, kết bạn tất với mấy em nữ xinh xinh mới vào trường. Khóa mới vào toàn nữ tú, dáng vẻ ưa nhìn, ăn nói dày dạn, hậu sinh khả úy. Cô thấy lòng lo lo ra phết! Cũng chẳng hiểu sao lại lo. Cô vốn không thích yêu người nhỏ hơn tuổi, trẻ con, phiền phức!
Năm anh 18, cô 19. Hai người chung trường đại học. Cô mừng rỡ chẳng để lộ ra ngoài. Lúc nào cũng thấy bầu trời thật là xinh đẹp. Người vui cảnh cũng vui theo. Họ thường ngồi cùng nhau xem hoạt hình. Cô thích hoạt hình, anh cũng vậy. Họ lại thường ngồi cùng nhau nghe nhạc. Gu âm nhạc của nhau, nghe đều thích. Thi thoảng cô vu vơ hát, anh chê cô hát dở. Cô bảo: "Con nít thì biết cái gì?" Anh làm thinh, cô cười hi hi rồi hát tiếp, có khi còn ngoác mỏ ra hát thật to như trêu ngươi anh, vừa hát vừa kéo kéo tà áo anh, hoặc vẹo má, bóp mũi, hoặc cầm bút tô vẽ nguệch ngoạc trái tim lên tay anh. Anh chẳng giận nữa, ngồi chọc lại. Hai đứa con nít ngồi đùa.
Mọi người nói họ là một cặp, chẳng ai trong hai người phủ nhận, nhưng cũng chẳng thừa nhận bao giờ. "Phi công trẻ lái máy bay bà già". Cô luôn dè chừng những định kiến. Rảnh rỗi cô lại lên thư viện, anh thì ngồi chơi sân bóng, cô hay ở trên lầu nhìn xuống, nhòm xem anh đang làm gì, có em nữ nào ở cạnh không. Có thì cũng chỉ dò hỏi vài câu bâng quơ, ra vẻ chẳng quan tâm gì. Mấy người theo tán, cô vui vẻ tiếp chuyện, nhưng trong lòng không buồn để ý. Anh chẳng hỏi han gì, cứ chị chị em em. Tối vẫn cứ tám nhảm đều. Chợt cô thấy lòng vu vơ quá.
"Trẻ con, em đang nghĩ gì thế?"
Năm anh 19, cô 20. Cô chuẩn bị đi du học. Học bổng miệt mài ngày đêm rồi cũng được. Tiền làm thêm chăm chỉ cũng vừa đủ. Anh chợt thấy lòng bùi ngùi, tim không đập được, cũng ra sức học hành xin học bổng. Tối có lẽ vẫn cứ tám nhảm, nhưng 4 năm không gặp, làm sao chịu được chứ? Chưa kể đến người bản địa, du học sinh Việt sang bên đấy hẳn tài sắc vẹn toàn, lại tự lập, mạnh mẽ nam tính như cô vẫn thích. Trẻ con như cô, bơ vơ xa xứ, gặp trai đẹp đồng hương giúp đỡ, thế nào cũng đổ ngay. Mấy ngày liền anh đứng ngồi không yên, cô thì chỉ lo tíu tít tưởng tượng viễn cảnh tươi đẹp bên nước ngoài. "Đồ trẻ con, không biết nghĩ gì (cho mình) cả..."
Trai 23 hôn gái 24... - 2
Xa anh, cô càng nhận thấy rằng, anh là định mệnh của đời cô (Ảnh minh họa)
Ngày ra sân bay, anh theo tiễn, cô khóc hết nước mắt. Mũi chảy tùm lum, anh đứng phì cười. "Bẩn thật đấy!" rồi đưa cô khăn giấy, chỉ tổ làm cô khóc to hơn. Cả sân bay ngoái lại nhìn. Anh giơ tay ra định ôm, nhưng rồi chỉ vỗ lưng an ủi. Điều gì làm anh thay đổi ý định?
4 năm du học, cô thấy mình trưởng thành nhiều. Nhưng thương nhớ cũng nhiều. Thời gian đầu sáng nào cô cũng thức dậy thật sớm, lên mạng ngồi tám cùng anh. Cô kể bên này lạnh, giờ giấc cô chưa quen, người Việt nhiều, thấy đỡ buồn nhưng vẫn nhớ VN lắm. Nhớ nhà, nhớ người... Anh cũng khuyên cô cố gắng. Nhưng lượt onl của anh cứ thưa dần, thưa dần, thưa hẳn. Ảnh của anh và cô bé nào đó thường xuyên được up lên trang của bạn thân anh, có tag anh vào. Rất nhiều, gần gũi và thân mật. Người ta bảo "Xa mặt cách lòng", cô gật gù khen đúng, chỉ cmt "đẹp đôi thật đấy
Thời gian cứ thế trôi, cô suy nghĩ ra nhiều điều. Rằng họ chưa bao giờ thật sự là một cặp. Valentine đến, cô nhận ra trước giờ cô chưa từng tặng anh gì cả. Cá tháng tư, cô nhận ra cô chưa từng giả vờ tỏ tình, để biết đâu dù chỉ là giả vờ, anh nói anh cũng vậy. Ngày nắm tay, cô nhận ra cô chưa từng thử nắm tay anh, cũng chưa từng thử nói yêu anh. . Lúc gần, lúc xa, nhưng họ chưa bao giờ đi quá giới hạn mà tự họ đặt ra. Cô chợt hối hận, nhưng có lẽ là đã quá trễ để thay đổi rồi. Trạng thái của anh là "đang hò hẹn".
If I could just say the wordsAll the secrets in my heartAnd in my soul you'll hearCan't you see the love I hideSlip through my eyesThis silly girl so scaredShe just can't say I love you...
Kết thúc du học, cô định ở lại học thêm 2 năm cao học nữa. Cô chẳng muốn về. Anh vẫn đang hò hẹn suốt mấy năm nay, anh cũng chẳng hỏi thăm cô lấy một lời. Có lẽ là anh đã tốt nghiệp. Có khi anh sắp cưới vợ rồi.
Năm anh 23 tuổi, cô vẫn 23. Cô cũng đã gần 24 rồi. Cũng nên nghĩ cho mình, mà sao mãi không nghĩ gì được. Ai cô cũng thấy nhạt, thấy chẳng giống anh, thấy không vừa ý. Toàn người tốt cả, mà sao cô lại từ chối. Bạn thân cô bảo: "Quên thằng nhỏ đó đi" Cô cười: "Nhẽ đâu giờ còn nhớ?"
Nhưng đúng là cô nhớ thật, đi đâu cũng thấy anh. Dưới gốc cây cô đứng, trên ghế đá cô ngồi. Cô nhớ ngày đầu họ gặp nhau, thầm nói đó hẳn là định mệnh, rồi khẽ cười.
..
Sáng sinh nhật 24, cô vào thư viện ngồi. Sinh nhật năm nào cô cũng chui vào thư viện. Ban công thư viện có một góc khuất rất chi là lộng gió. Cô thích lắm, dịp đặc biệt nào cũng ra đây, lúc nhớ anh cũng vậy. Đang ngồi vu vơ nghĩ, chợt có ai đó dùng khăn voan che mắt cô lại. Cô giật nảy người. Giọng ai đó ồm ồm: "Don't worry. I'm a good guy." (Đừng sợ, tôi là người tốt) Rồi người đó ngồi xuống bên cạnh. Cô nghe giọng nửa lạ nửa quen, chuông lòng đột nhiên lại lanh canh gõ. Người đó nói: "Guess who I am?" (Đoán xem tôi là ai nào?) Cô lặng yên suy nghĩ. Chịu thôi, hơi ngờ ngờ, nhưng chẳng biết là ai được. Dù vậy, không khí sao quen thuộc quá, hơi ấm người ngồi cạnh cũng làm cô nao nao.
Cô nhận ra cô chưa từng thử nắm tay anh, cũng chưa từng thử nói yêu anh. Lúc gần, lúc xa, nhưng họ chưa bao giờ đi quá giới hạn mà tự họ đặt ra...
Trai 23 hôn gái 24... - 3
Cô nhận ra cô chưa từng thử nắm tay anh, cũng chưa từng thử nói yêu anh. Lúc gần, lúc xa, nhưng họ chưa bao giờ đi quá giới hạn mà tự họ đặt ra... (Ảnh minh họa)
Cô bỗng nghĩ đến anh, cứ thế lặng thinh ngồi mãi, rồi cô khẽ hát, bài hát Happy birthday mà anh với cô thường hát chung vào mỗi dịp sinh nhật. Lời vẫn thế, nhưng nhạc hai đứa tự chế, nên không có ai bắt chước được. Người ngồi bên bỗng cục cựa. Cô lấy hết can đảm, xòe tay ra yêu cầu: "Give me your hands!" (Đưa tay đây coi nào!) Một bàn tay nắm lấy tay cô, nắm thật chặt. Đột nhiên cô òa khóc. Đúng là tay anh mà, đúng là tay anh rồi. Bàn tay biết bao lần cô tưởng tượng sẽ nắm lấy, hơi ấm mà suốt cả đời cô không thể nào quên được. Nhịp tim của anh cô cũng cảm nhận được đây. Rõ ràng là thế, sao có thể lầm được. Nước mắt nước mũi giàn giụa, cô chẳng thèm chùi, cô đưa tay còn lại vuốt lên mặt anh. "I know who you are..." (Tôi biết là ai rồi) rồi vuốt lên sống mũi "You're my boy" (Em là chàng trai của tôi) "You're my man" (Em là người đàn ông của tôi) "My all" (là tất cả).
Năm anh 19, cô 20. Anh cũng nhận được học bổng du học, chỉ sau 6 tháng. Cũng ngôi trường cô đang theo học ấy. Nửa năm qua, anh chỉ đâm đầu vào sách vở, anh nhớ cô đến phát điên đi được, thế nên giờ phải đi ngay. Nhưng đi thế này, anh thấy không ổn lắm. Cái ngăn cản anh ôm cô giữa sân bay đông người, là giới hạn mà anh và cô tự tạo ra lúc nào không hay biết, tạo ra từ một suy nghĩ cố hủ của ngàn đời. Làm thế nào để xóa bỏ đi đây? Làm thế nào để họ có thể thực sự là một cặp. Phi công trẻ lái máy bay bà già, ai bảo là không thể? Định kiến xã hội dẫn họ đi quá xa, ngăn không cho cảm xúc của cô tự do, ngăn không cho anh chạm vào cô một chút. Giờ đã đến lúc anh quay đầu lại. Trẻ con như cô, hẳn chẳng biết làm gì để thoát khỏi mớ bòng bong này.
Nghĩ là làm. Suốt những năm ở cùng một bầu trời, anh trốn cô như trốn giặc, dõi theo cô hàng ngày, nhưng lúc nào cũng lầm rầm mong cô đừng thấy. Cũng may cô vô tâm, chẳng hay biết gì. Anh nhìn cô buồn, thi thoảng cô khóc. Anh biết cô nghĩ gì, nghĩ về ai, nhưng chẳng thể nào ra mặt được. Tình yêu cần thời gian nhiều hơn ta có thể. Cho mãi đến sinh nhật lần thứ 24, ngày cô thích được cầu hôn nhất trên đời, anh mới xuất hiện. "Guess who I am?" "My boy - my man - my all"
Tháng 6, một trai 23 hôn gái 24, chẳng thèm ôm, mà cũng không còn vỗ vai nữa.

Để gió cuốn anh đi - Truyện tình FaceBook

Anh là gió, gió lau khô những giọt nước mắt của em rơi, gió thổi đi những muộn phiền của cuộc sống này.
Anh là gió, gió lau khô những giọt nước mắt của em rơi, gió thổi đi những muộn phiền của cuộc sống này, gió nhẹ nhàng ôm trọn em giữa cách đồng thơm mùi cỏ,…
Em yêu gió, em càng yêu anh hơn khi mỗi sáng người gọi điện nhắc em dậy tập thể dục là anh, người mỗi sáng em nhìn thấy là anh, người dặn em không được bỏ bữa là anh,người dẫn em đi chơi là anh, người nhắc em không được thức khuya là anh, người hát cho em nghe là anh, người ôm em thật chặt, vòng tay ấm áp của anh, nụ hôn ngọt ngào của anh,…mọi thứ thuộc về em và anh sẽ không bao giờ phai nhạt dù Chúa đã mang anh đi khỏi tình yêu của em, nhưng anh ạ, tình yêu của chúng mình là mãi mãi, là vĩnh cửu, không ai có thể thay thế anh đâu, trái tim của em chỉ có anh, có anh, chỉ anh mà thôi anh ạ!
Để gió cuốn anh đi - 1
Anh là gió, gió lau khô những giọt nước mắt của em rơi, gió thổi đi những muộn phiền của cuộc sống này, gió nhẹ nhàng ôm trọn em giữa cách đồng thơm mùi cỏ,…  (Ảnh minh họa)
Đã 2 năm anh đi xa em, anh vẫn luôn theo bước chân em đi trên những con phố quen thuộc, những quán café, những cánh đồng cỏ thơm ngát đúng không anh? Anh biết không, em đã không còn mít ướt nữa, không ngang bướng, không giận dỗi vô cớ, không nũng nịu anh nữa,… Em có thay đổi không anh? Anh trên Thiên Đàng có nhớ em như em vẫn ngày đêm nhớ anh không anh? Mỗi đêm anh có về chúc em ngủ ngon không anh? Em rất nhớ anh, hình ảnh anh không phai nhòa trong tâm trí em đâu, hình bóng anh có ở khắp mọi nơi em qua, có cả trong những giấc ngủ chập chờn khi tỉnh giấc là những tiếng nấc ghẹn ngào, ghì vào lòng bức ảnh của anh mà sao lòng em tê tái, nước mắt em rơi không còn anh lau khô đi nữa, không còn tiếng nói, tiếng hát dịu êm của anh nữa, sự thực đau đớn vẫn là không còn anh nữa…
Để gió cuốn anh đi - 2
Em rất nhớ anh, hình ảnh anh không phai nhòa trong tâm trí em đâu, hình bóng anh có ở khắp mọi nơi em qua, có cả trong những giấc ngủ chập chờn khi tỉnh giấc là những tiếng nấc ghẹn ngào (Ảnh minh họa)
Gió, em đang đứng trên cánh đồng cỏ đây anh, gió thoang thoảng mùi hương, anh đang dang rộng vòng tay ôm em vào lòng đúng không anh? Có phải em đang mơ nữa không anh? Anh gầy đi nhiều quá, anh bỏ bữa đúng không? Anh hư nhỉ, lần sau không được bỏ bữa đâu nha anh, e xót lắm đó, lâu lắm rồi anh không hát em nghe đó, em nhớ giọng hát anh lắm, anh là người hát hay nhất thế giới này đấy! Anh à, sao anh không nói câu gì vậy anh? Sao anh chỉ mỉm cười trong bức ảnh này vậy anh? Anh cười đẹp lắm, anh đẹp trai lắm, người em yêu phải đẹp trai chứ. Từng ngón tay chạm lên khuôn mặt quen thuộc trong bức ảnh, từng giọt nước mắt rơi, mặn chát, anh à, lau nước mắt cho em đi, em lại mít ướt rồi nè, anh đợi em nhé! Em mãi yêu anh! Anh là gió, em sẽ là hương hoa thơm ngát để cảm nhận được anh đang ở bên em!

7 ngày chia tay - Truyện tình Facebook

"Đơn giản thôi. Em và anh sẽ chia tay nhau trong vòng 7 ngày, bắt đầu từ ngày mai. Tuyệt đối không liên lạc, không gặp nhau, không gì cả... 
"Thỏ Ngốc à, anh xin lỗi. Đừng giận anh nữa nha! Nửa tiếng nữa anh có mặt chở em đi ăn kem, chịu không nè?"
Cát Dương đọc xong tin nhắn vừa được gửi tới từ "Rain of My Life ", chán nản quăng chiếc điện thoại xuống giường. Năm đầu tiên quen biết Trọng Vũ, anh luôn mang đến cho con bé nào là niềm vui, nào là tiếng cười. Để rồi từ khi nhận lời làm bạn gái anh đến bây giờ đã 2 năm, không biết bao nhiêu lần cả hai vu vơ giận dỗi nhau, rồi lại quay sang xin lỗi mà làm hòa như con nít.
Ừ thì, những lần hai đứa lớn tiếng với nhau đều có lí do của riêng nó. Vì Dương quá yêu Vũ, tình cảm càng nhiều thì nỗi lo sợ mất anh trong nó lại càng lớn, nên mới có những phút giây ghen tuông bất chợt. Vì Vũ quá yêu Dương, tình cảm càng nhiều thì niềm lo lắng anh dành cho nó lại càng lớn, nên mới có những quan tâm hơi chút quá đáng.
Như lần gần đây nhất, Vũ vì không muốn sức khỏe của Dương ảnh hưởng đến việc thi Đại học, nên mới nặng lời lớn tiếng trước sự thờ ơ mà Dương dành cho bản thân con bé. Dương hiểu, rằng Vũ hơn ai hết rất mong con bé sẽ thi đậu vào trường Đại học Sư phạm như anh – nơi mà anh đang theo học, cũng chính là nơi cả hai đã gặp và quen biết nhau từ cái ngày Dương chỉ mới là nữ sinh lớp 10 của khối Trung học phổ thông nằm trong trường Đại học.
Nhưng đôi khi, Dương lại cảm thấy ngột ngạt, khi Vũ cứ khắt khe buộc con bé phải sống theo một phong cách nào đó mà anh cho là tốt. Vũ cũng vậy, thi thoảng chỉ vì tiếp xúc hơi thân mật với những cô sinh viên cùng lớp mà bị Dương ghen bong ghen gió. Tóm lại là, cả hai mệt mỏi với những bấp bênh trong tình yêu của hai đứa, những thấp thỏm âu lo không biết sẽ hàn gắn được vết rạn nứt, những cố gắng mà đôi tay cần để níu giữ người kia đừng ra đi.
"Anh nè, mình chơi một trò chơi đi". – Chẳng phải câu chào hỏi hồn nhiên, hay lời nũng nịu đòi Vũ gọi kem trà xanh, Dương mở đầu cho buổi hẹn bằng một câu đề nghị thẳng thắn như thế.
"Trò chơi gì cơ? Luật chơi như thế nào" – Vũ nhìn cô bạn gái, cố gắng tìm câu trả lời nào đó để lí giải cho thái độ lạ lùng Dương dành cho anh.
"Đơn giản thôi. Em và anh sẽ chia tay nhau trong vòng 7 ngày, bắt đầu từ ngày mai. Tuyệt đối không liên lạc, không gặp nhau, không gì cả. Sau 1 tuần, nếu một trong hai người có thể sống tốt khi thiếu người kia, thì tình yêu này xem như chấm dứt. Nếu cả hai đều không vui vẻ khi không ở cạnh nhau, thì ta sẽ tiếp tục với điều kiện sẽ không giận hờn vu vơ nữa. Còn nếu anh không muốn chơi, thì hãy kết thúc ngay lúc này." – Dương giữ nguyên vẻ sắc đá trong đôi mắt, lạnh lùng nói với anh.
"Được, anh cũng không muốn ta cứ mãi giận nhau vì những lí do vớ vẩn nữa đâu." – Câu trả lời Vũ dành cho Dương sau 3 giây chẳng cần suy nghĩ.
11.59 PM và hai tin nhắn được gửi đi cùng một lúc.
"Ngủ ngoan, Thỏ Ngốc "
"Ngủ ngoan, Heo Mập "
***
7 ngày chia tay - 1
Vì Dương quá yêu Vũ, tình cảm càng nhiều thì nỗi lo sợ mất anh trong nó lại càng lớn, nên mới có những phút giây ghen tuông bất chợt. (Ảnh  minh họa)
Ngày thứ nhất.
Để chuẩn bị cho buổi thuyết trình về cấu tạo cơ thể con người ở lớp Sinh học, Vũ chọn làm chung nhóm với 2 cô bạn có hoa tay vẽ đẹp, và cô bạn còn lại điểm cao hơn anh. Vũ không có khiếu mỹ thuật, trong khi vẽ sơ đồ là yếu tố quan trọng để đạt điểm cao. Anh có thể "làm biếng" và trông cậy vào nàng mọt sách kia, thay vì bị 3 đứa con trai khác chờ đợi anh hoàn thành phần lí thuyết như những lần trước. Hơn nữa, Vũ không phải lo Dương sẽ hờn ghen mỗi khi thấy anh thân thiết với con gái nữa.
Tổ 2 được giáo viên chủ nhiệm khen thưởng với thành tích học tập, kỉ luật và hạnh kiểm tốt trong tháng. Với tư cách là một tổ trưởng thân thiện, Dương quyết định khao 13 bạn khác trong tổ đi ăn một chầu no nê. Nào là quán trà sữa đối diện cổng trường, ghé qua tiệm ốc ở khu phố kế bên, ăn vài ly kem đang giảm giá ở quận 3, dừng lại ở Parkson chơi bowling và hát karaoke đến tận 9 giờ tối hơn. Biết mấy khi Dương không bị Vũ quản lí chặt chẽ, buộc nó không ăn vặt linh tinh, không về nhà trễ vì nguy hiểm.
Ngày thứ hai.
Vũ mất cả buổi chiều để hoàn thành bản vẽ cấu tạo của đầu người, cũng chỉ vì 1 tiếng quí báu của anh đã bị lãng phí để chờ đợi 3 cô bạn uốn tóc, trang điểm này nọ trước khi qua nhà Vũ như đã hẹn trước. Còn 2 cánh tay, 2 cái chân và cả thân người nữa, mà thời gian chỉ còn 4 ngày thôi. Giờ thì anh đã cảm thấy hơi phiền khi làm việc với con gái rồi đó. Phải chi có Dương ở đây, con bé sẽ vẽ thật đẹp theo bất cứ lời yêu cầu nào anh đưa ra.
Tự nhiên, Vũ muốn biết bây giờ Dương đang sống có tốt hay không.
Dương nằm bẹp trên giường cả buổi sáng, ngay đến tô cháo thịt mẹ mang vào phòng cho, con bé cũng không dám ăn vì sợ cơn đau bụng hành hạ. Đã thế, đêm qua con bé chỉ ngủ vỏn vẹn vài tiếng vì phải thức làm cho xong bài tập. Nó hối hận một chút, vì ham vui mà quên chăm sóc cho bản thân, quên luôn cả việc học. May là buổi chiều con bé đủ sức đến lớp. Phải chi có Vũ ở đây, anh sẽ chăm sóc và chở nó đi học để khỏi mệt.
Tự nhiên, Dương muốn biết cuộc sống của Vũ hiện đang diễn ra như thế nào.
***
Ngày thứ ba.
Tối ấy, Vũ nghĩ mãi về những dòng nhật kí tình cờ đọc được từ blog của Quyên, cô nàng mọt sách lớp Sinh. Cô dành tình cảm cho anh từ rất lâu rồi, nhưng vì quá yêu thương Dương nên Vũ không nhận ra những quan tâm vụn vặt Quyên gửi trao. Anh nhớ về những tiết học khi cô kiên nhẫn giảng lại bài cho anh dễ hiểu, những tin nhắn trước ngày kiểm tra chúc anh làm bài tốt, những giờ tan trường ở lại cùng anh soạn tài liệu ôn tập. Quyên lúc nào cũng ngọt ngào và dịu dàng với anh, còn Dương thì sao?
Tiết học chiều, Dương được Huy chở đến lớp và đựa về tận nhà. Cậu là mối tình đầu của Dương từ thời cấp 2, và dù đã chia tay nhau lâu rồi, Huy vẫn luôn ân cần chăm sóc con bé như người bạn thân, hay nhỏ em gái. Xưa và nay vẫn thế, cậu chưa bao giờ nặng lời trách móc nó, luôn sẵn sàng lắng nghe nó tâm sự, và hay khiến nó mỉm cười những lúc muộn phiền. Ngay cả lúc này đây khi nó vẫn còn chưa khỏe, cậu lại thay Vũ lo lắng giúp nó mau hồi phục. Sao ngày xưa Dương lại chia tay Huy nhỉ?
***
Ngày thứ tư.
Buổi họp lớp với những đứa bạn thời phổ thông mang đến cho Vũ nhiều tâm trạng. Gần như cả nửa lớp đã là hoa có chủ, tay trong tay hạnh phúc bên người yêu. Có một cặp đôi nữa, họ đã quen nhau từ khi mới bước vào cấp 3, và hiện đang lên kế hoạch tổ chức đám cưới. Vài người khác hỏi thăm Vũ bạn gái đâu rồi, sao không dẫn đi như những lần trước. Vũ chỉ có thể cười nhạt và nói dối rằng Dương mệt nên ở nhà. Bạn bè thì tươi cười, nhưng xung quanh anh chỉ là nỗi cô đơn trống trải.
Vũ nhớ Dương.
Nhà thờ vẫn một khung cảnh thân quen như mọi khi, Dương vẫn đến cầu nguyện mỗi khi trong lòng cảm thấy không được vui. Con bé ghé qua nhà sinh hoạt, ngay lúc tụi con nít đang tập luyện cho buổi múa dâng hoa. Một em nhỏ thấy Dương liền chạy tới, tò mò hỏi anh Vũ đâu, rằng nhỏ mong hai anh chị sẽ đến giúp trang trí sân khấu. Nhỏ nói thích nghe Dương và Vũ cùng hát trong ca đoàn, thích xem cả hai đóng hoạt cảnh mỗi dịp Giáng Sinh. Dương cười, thì con bé cũng thích như vậy mà.
Dương nhớ Vũ.
Ngày thứ năm.
Cần chút tài liệu để soạn thảo lí thuyết cho buổi thuyết trình, Vũ chạy xe sang nhà một người chú cũng là giáo sư môn Sinh học để mượn ít sách vở. Anh băng qua một khu đất trống ở vùng ngoại ô thành phố, gần cánh đồng cỏ xanh ngát đầy ngập hoa bồ công anh. Trước đây, Vũ và Dương đã hứa hẹn rằng sẽ sống ở đây sau khi kết hôn, sẽ vun đắp hạnh phúc gia đình với những đứa con, và sẽ cùng xây mái ấm màu trắng mang tên "Ngôi Nhà trên Thiên Đường." Vũ lắc đầu, có lẽ chỉ là lời hứa suông.
Lấy giá vẽ ra khỏi ngăn tủ để chuẩn bị cho một cuộc thi vẽ tranh mà Dương sắp tham gia, con bé tình cờ xem lại bức tranh mà nó từng vẽ cách đây vài tháng. Dòng chữ "Ngôi Nhà trên Thiên Đường" được Vũ nắn nót viết bên trên mẫu kiến trúc của căn nhà mà cả hai đã cùng nhau thiết kế. Tất cả đều bao phủ bởi màu trắng thanh tao và tinh khiết. Xung quanh là những chậu hồng bạch tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, và những đứa trẻ vui đùa nơi khu vườn. Dương thở dài, phải chăng chỉ là giấc mơ.
Ngày thứ sáu.
Đã 5 ngày trôi qua rồi, nỗi nhớ Vũ dành cho Dương dường như mỗi ngày một nhiều hơn. Con bé đã unfriend anh ở facebook, ẩn nick ở yahoo và xóa luôn cả blog. Ngay cả password cũng được thay đổi, nên Vũ chẳng thể nào tìm kiếm được thông tin gì. Đã bao nhiêu lần những ngón tay muốn bấm nút gọi đến số "Sun of My Life " trong danh bạ điện thoại nhưng Vũ không thể.
Chỉ còn một ngày nữa thôi mà, rồi Vũ sẽ được gặp Dương. Nhưng anh cũng sợ phải đối mặt với sự thật, sợ rằng anh đã thua cuộc chơi.
Chưa khi nào xa nhau một khoảng thời gian lâu như thế, nên nỗi nhớ Dương dành cho Vũ là da diết hơn bao giờ hết. Cả hai từng giận nhau rất nhiều lần, nhưng chỉ sau 24 tiếng là một trong hai đứa sẽ không chịu được sự im lặng mà lên tiếng làm hòa. Dù có phải cách nhau vì khoảng cách địa lí, như khi Vũ đi Hà Nội cùng mẹ thăm ông ngoại, thì cả hai vẫn đều đặn nhắn tin, gọi điện thoại cho nhau. Còn bây giờ, chỉ là 3 cây số nhưng sao trái tim mãi không thể đến gần nhau.
Dương sợ rằng Vũ quên con bé rồi.
Ngày thứ bảy.
Sáng sớm vừa thức dậy, đã có hai chuyện khiến Vũ phải lo lắng hồi hộp – buổi thuyết trình sắp tới và cuộc gặp gỡ với Dương ngày hôm sau. Vũ phải lo đến trường Đại học trước, nhưng anh chẳng còn chút tâm trí để suy nghĩ cho đúng đắn. Lỡ tay làm cháy chiếc áo sơ mi khi ủi, Vũ đành đến trường với chiếc áo không ưng ý. Tệ hơn nữa, Vũ không ngừng ho khi đến phần thoại của mình, hình như anh bị cảm do trời chuyển tiết bất thường.
Chỉ mới cách đây một tháng thôi, Dương vẫn sang nhà Vũ trước ngày thuyết trình, chọn trang phục và tự tay ủi áo phẳng phiu giúp anh. Trong lúc Vũ ôn bài, Dương lại lăng xăng trong bếp nướng blueberry muffin cho anh, bảo rằng may mắn sẽ đến cho người thưởng thức. Bây giờ, không có quần áo con bé chọn, không có bánh con bé nướng, Vũ mới hiểu cuộc sống của anh trở nên xáo trộn biết bao khi không có Dương. Chỉ mong sao ngày mai, cả hai lại trở về như ngày xưa.
Một ngày mệt mỏi đang chờ Dương trước mắt, với bài kiểm tra 1 tiết Hóa và buổi phòng vấn xin việc làm đầu tiên trong đời. Con bé đã cố gắng thức dậy thật sớm để học bài lần cuối cùng, nhưng sao đầu óc cứ trống trơn. Dương đặt bút xuống giấy mà tất cả những gì nó muốn làm là vẽ ngôi-nhà-trên-thiên-đường thay vì phải giải thích về chuỗi phản ứng hóa học. Ngay cả những kiến thức đơn giản mà khi trước Vũ dạy, nó cũng quên sạch. Không một chút hài lòng về bài kiểm tra, con bé lại ũ rũ hơn khi xe đạp bị tuột sên.
Loay hoay mất hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chẳng thể bỏ sên vào đúng vị trí, kết quả là không kịp cho buổi phỏng vấn. Nhìn đôi tay lấm lem vết dầu với đôi mắt đẫm lệ, Dương tự hỏi đâu rồi những cái vỗ vai hay xoa đầu của Vũ để xóa tan muộn phiền đang vây quanh. Cuộc sống xinh đẹp của Dương trước đây, giờ chỉ còn là mớ hỗn độn. Chỉ còn ngày mai nữa thôi, hi vọng Dương sẽ lại mỉm cười.
Một tuần cuối cùng cũng đã trôi qua. 7 ngày mà tưởng chừng như đã 7 năm trái tim không còn biết yêu thương là gì. Mà chỉ biết nhớ nhung, biết trông mong, biết đợi chờ. Vũ và Dương không biết phải định nghĩa thế nào những cảm xúc đang trào dâng trong họ. Là vui vẻ vì được gặp lại người yêu ngỡ như đã đánh mất sau 7 ngày xa cách? Là lo lắng không biết tình cảm của người kia sẽ vẫn còn vẹn nguyên hay đã đổi thay sau 7 ngày thử thách? Là hồi hộp khi phải đối mặt với câu trả lời hoặc sẽ mang đến hạnh phúc, hoặc sẽ gây ra tổn thương sau 7 ngày đợi mong?
Nhưng trò chơi mà, đã tham gia thì phải đi đến cùng để đối mặt với kết quả, để nhận phần thưởng nếu chiến thắng và chịu thiệt thòi nếu thua cuộc. Và dù cho thực tại hoàn toàn trái ngược với mộng tưởng, vẫn tốt hơn vĩnh viễn không biết sự thật.
Ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn tròn, Vũ liên tục khuấy ly cà phê sữa đá, Dương cứ vân vê trái dâu tây gắn trên ly sinh tố. Cả hai lặng yên thật lâu, đôi mắt cũng chẳng đủ can đảm để nhìn thẳng vào đối phương, nhưng hai trái tim vẫn đều đặn rung lên những nhịp thương yêu nồng nàn dành cho nhau. Vì là người đề nghị bắt đầu, nên Dương buộc phải là người lên tiếng trước để kết thúc cuộc chơi này.
"Em xin lỗi. Nếu như em đừng bướng bỉnh, nếu như em ngoan ngoãn nghe theo lời anh mà chăm sóc cho bản thân tốt hơn, thì có lẽ hai ta sẽ không rời xa nhau lâu như vậy. Em biết, anh rất muốn em sẽ thi đậu vào Đại học Sư phạm, để cùng anh theo đuổi sự nghiệp giáo viên. Cũng chỉ vì lo lắng cho em, sợ em không thi tốt và đánh mất giấc mơ, sợ sau này không được gặp em mỗi ngày nơi giảng đường, nên anh mới nhất thời nóng giận vậy thôi.
Nhưng anh àh, em đã 18 tuổi rồi, đứng trước pháp luật thì em đã là một người lớn, có quyền sống theo cách riêng và buộc phải có trách nhiệm với những hành động của mình.
Cũng như em có quyền yêu anh theo cách riêng của em, và buộc phải trải qua 7 ngày thiếu anh vì không biết trân trọng anh, để em có thể nhận ra sự quan trọng của anh trong cuộc sống em. Nếu như 3 năm qua, em biết làm gì để bảo vệ tình cảm giữa 2 chúng ta, thì tại sao anh không tin em đủ sáng suốt để sống có trách nhiệm với tương lai của mình? Em không còn là Cát Dương tuổi 15 bỡ ngỡ khi bước vào ngôi trường phổ thông nữa, mà đã là cô gái tuổi 18 đủ tự tin bước vào đời với những chông gai trước mắt. Em cũng không còn yêu anh như một Trọng Vũ sinh viên năm nhất đang học cách trưởng thành nữa, mà yêu anh như một chàng trai đủ khôn lớn mà em có thể gửi trao niềm tin để dẫn dắt em qua những tháng năm còn lại.
7 ngày chia tay - 2
Chỉ cần một vài phút để cho phép cảm xúc của mình nói lên những điều bấy lâu chôn giấu, chỉ cần một vài phút để mở rộng lòng mình ra mà lắng nghe tâm sự của người khác, là đã đủ rồi. (Ảnh minh họa)
Vậy nên, hãy yêu em như rằng em đã có thể đứng vững trên đôi chân của mình mà không cần phải bám víu vào ai. Nhưng đừng rời xa em, để em có thể an tâm bước đi mà không sợ một ngày nào đó khi vấp ngã, sẽ không còn ai cạnh bên mà đưa tay nâng đỡ. Có được không anh?"
Đối với người mình yêu, những suy nghĩ chân thành không bao giờ là quá khó để Dương nói ra. Và đối với người mình yêu, những tâm tư vụn vặt không bao giờ là quá khó để Vũ thấu hiểu.
"Anh xin lỗi. Lẽ ra anh phải biết kiềm chế bản thân mình, anh không nên nặng lời với em, anh sai khi đã khiến em phải buồn phiền. Là lỗi của anh, anh không phủ nhận đâu. Anh lúc nào cũng chỉ muốn được bên cạnh mà bảo vệ em, đưa em qua những sóng gió trong cuộc đời, gạt đi nước mắt và mang đến niềm vui cho em. Ngay từ ngày đầu tiên gặp gỡ, anh đã tự hứa với lòng sẽ để nụ cười hồn nhiên và đáng yêu ấy tươi mãi trên môi em.
Dường như yêu thương càng đậm sâu, thì sự quan tâm anh dành cho em cũng chân thành và bền bỉ hơn. Cũng như em, tình cảm dành cho anh sâu sắc bao nhiêu, thì nỗi sợ mất anh lại càng ám ảnh em hơn, khiến em trở nên ghen tuông thường xuyên hơn. Anh hiểu, một khi đã tin tưởng một ai đó, thì những mối nghi ngờ lại bắt đầu nảy sinh. Nghi ngờ rằng những điều mình luôn tin tưởng là không đúng sự thật. Nghi ngờ rằng niềm tin mà mình gửi trao là nhầm người. Nghi ngờ niềm hạnh phúc mình đang trải nghiệm là ảo giác.
Như anh yêu em, mà lại sợ rằng một ngày nào đó em đánh mất bản thân mình, không còn là Cát Dương mà anh biết nữa. Như em yêu anh, mà lại sợ một ngày nào đó anh quay lưng bước đi, không còn là Trọng Vũ thuộc về em nữa. Bởi thế, anh cứ mãi dõi theo từng bước đi của em hoài, sợ nếu anh có lỡ buông mắt chính lúc em hụt bước, thì em sẽ chơi vơi lắm. 7 ngày qua, anh muốn biết em vẫn đủ mạnh mẽ để đứng dậy dẫu có vấp ngã.
Và 7 ngày qua, anh cũng chứng mình được rằng, anh vẫn là của em chứ không phải của bất kì ai khác. Nên sau này, đừng nghi ngờ anh sẽ một ngày nào đó phản bội em mà xây đắp hạnh phúc với cô gái khác. Anh cũng sẽ không còn nghi ngờ em quá yếu mềm mà ngã lòng theo những cạm bẫy của dòng đời nữa. Có được không em?".
Chỉ cần như vậy thôi, chỉ cần một vài phút để cho phép cảm xúc của mình nói lên những điều bấy lâu chôn giấu, chỉ cần một vài phút để mở rộng lòng mình ra mà lắng nghe tâm sự của người khác, là đã đủ rồi. Đủ để giữa cả hai không còn tồn tại sự hiểu lầm. Đủ đề đôi mắt có thể nhìn nhau mỉm cười thật ấm áp. Đủ để những giận hờn phút chốc hóa thành niềm hạnh phúc hiền hòa.
"Anh nè, có lẽ vì anh là mưa, còn em là nắng, nên hai ta mới khó để hòa nhập. Nhưng mà anh thử nghĩ xem, chỉ cần chúng ta cố gắng để giữ trong nhau sự hiện diện của người kia, thì nắng và mưa sẽ tạo thành cầu vòng lung linh bảy sắc, có phải không anh?"
"Ừ em. Hay là sau này, em và anh sẽ tô điểm thêm cầu vòng, mặt trời, và những đám mây xanh cho ngôi-nhà-trên-thiên-đường của tụi mình ha. Nếu chỉ đơn sơ một màu trắng, thì những khi giận hờn vu vơ, lấy gì mà gợi nhau nhớ về tình yêu mà hai đứa đang đắp xây. Em ha?"
À, và đủ để Ngôi Nhà trên Thiên Đường không còn là một lời hứa suông hay một giấc mơ cất giữ trong giấc ngủ nữa. Mà sẽ là sự thật, vào một ngày nào đó không xa...
"Thỏ Ngốc ơi, kem trà xanh với ốc len xào dừa, em muốn đi đâu?"
"Ăn kem đi Heo Mập. Rủ thêm cả chị Rùa vui tính, bạn học anh nữa."

Em yêu anh, là em nói thật - Truyện tình Facebook

Giữ cho mình một khoảng trống... rất nặng. Vì dù thế nào, anh cũng sẽ chẳng tin.

Khi anh cúp máy, cô cười, nhưng nước mắt cô cứ rơi lách tách xuống ly trà. Thực lòng, phải làm thế nào, để anh mới tin là cô không nói dối. "Em nhớ anh."
***
Một giờ sáng, cô ngồi uống trà nóng. Một thói quen xa xỉ dành cho những người hiếm muộn thời gian...như cô. Ngồi uống trà nóng và đùa cợt. Cô nhắn tin cho một người đàn ông, nói phong lông mấy câu khiến cho anh ta hoảng hốt. Rồi lại nhẹ nhàng nói khe khẽ: "Em đùa đấy!"

Người đàn ông giận sôi gan, tức điên người, nhưng chẳng làm gì được cô. Anh ta chỉ thở dài:
- Em!
- Dạ?
- Em có biết điều em giỏi nhất là gì không?
- Dạ không ạ - Cô tỏ vẻ ngây thơ.
Tất nhiên, cô không phải là nai, rõ ràng, cô là cáo. Thỉnh thoảng còn bố láo hơn cả hồ ly. Cô tỉnh táo biết mình nói gì, làm gì? Thậm chí ngay cả trong giấc mơ, đôi khi cô cũng dùng thủ đoạn. Sao có chuyện cô không biết, anh ta tính nói tiếp điều gì chứ? Miệng cô hơi nhếch lên. Uống một ngụm trà. "Chẹp chẹp". Tiếng chẹp chẹp của cô khiến lông mày anh nhíu lại. Khó chịu. Hết sức khó chịu.
- Em giỏi nhất việc tung hỏa mù, Nửa đùa nửa thật. Khiến chuyên nghiêm túc trở nên vớ vẩn, và những câu nói thật giống với nói đùa. - Anh nói với một giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Ừ, anh nghiêm túc, còn cô thì sao? Cô tỏ vẻ ngạc nhiên?
- Em thật như vậy sao?
- Lẽ nào em không biết?
- Em giả tạo quá rồi - Cô mếu máo.
Anh thở dài. Hơi thở hắt ra phả vào điện thoại. Cô có thể nghe thấy tiếng thở ấy rất rõ, rất rõ.
- Thôi, em ngủ sớm đi. Take care bản thân một chút - Anh nói rồi, không đợi cô trả lời, tiếng tút tút ở điện thoại đã vang lên thành vệt dài.
Em yêu anh, là em nói thật - 1
Cô không phải không suy nghĩ về anh nữa, chỉ là, cô kiểm soát bản thân mình tốt hơn trước một chút thôi băn khoăn (Ảnh minh họa)
...
Anh hiểu, cô chẳng bao giờ có ý định bộc lộ một phần thật thà hiếm hoi trong con người mình cho anh thấy được. Cô thích chơi trò mèo vờn chuột. Cái trò mà cô cho rằng nó an toàn. Nhưng thực ra, lại là trò chơi nguy hiểm nhất.
Trò chơi này có nội dung như sau: Nửa đùa nửa thật. Thật là đùa mà đùa là thật. Rất dễ dàng nhận vơ, nên không ai dám nhận, vì sợ nhận bừa. Tinh tế là như thế!
Anh thả mình xuống giường. Nhắm mắt. Hít một hơi thật sâu. Anh có yêu cô đâu. Sao phải bận lòng?
.....................
Cô cười, điện thoại đã tắt. Cô nhớ những tháng ngày nặng nhọc. Khi cô chờ điện thoại của anh mỗi tối. Cô nhìn màn hình điện thoại liên tục. Tới mức cô thầm nghĩ, nếu ánh nhìn của cô đủ sức phát ra lửa, thì chiếc điện thoại đã bốc khói tan tành từ lâu rồi.
Anh không gọi.
Một tin nhắn cũng bỗng trở thành ân huệ hiếm hoi.
Cô đã nhắn 1 tin nhắn, 2 tin nhắn, 3 tin nhắn... rồi cô không nhắn nữa.
Có những buổi trưa cô mệt phờ. Cầm máy lên gọi cho anh, mong anh nói dăm ba câu an ủi.
Nhưng lúc thì máy bận, khi lại chẳng ai nghe. Rồi anh cũng không gọi lại.
Chẳng lẽ, anh không thấy cuộc gọi nhỡ hay sao?
Dần dần, cô thấy mình đã lao vào anh vội vã quá.
Cứ như thể lột trần truồng nằm trên giường và nói rằng là... anh hãy thoải mái làm gì em thì làm đi.
Chẳng khác nào một miếng thịt lợn đầy mỡ, nhìn thôi đã đủ ngán ngẩm rồi.
Anh sẽ chẳng buồn quan tâm tới.
Tình cảm là vậy, chạy theo nó, nó trốn mình.Thậm chí trốn rất kỹ.
Cô không phải không suy nghĩ về anh nữa, chỉ là, cô kiểm soát bản thân mình tốt hơn trước một chút thôi băn khoăn
Sinh nhật anh, cô mua quà, nhưng không tặng.
Cái gì anh cũng có. Cô nhăn nhó suốt cả tháng trời để tìm quà tặng cho anh.
Cuối cùng, cô đã mua cho anh một chiếc áo sơ mi.
Nhưng cô thấy, như vậy thì tầm thường quá.
Cô lại mua thêm một chai nước hoa.
Vẫn chưa đủ, thiếu thiếu thứ gì. Cô thấy thật kỳ cục.
Vậy là, sau 1 tháng, số quà sinh nhật cô mua cho anh đã có thể chất đầy một thùng.
Nhưng rốt cục, cô không tặng. Cô giả vờ... quên, không nhớ sinh nhật anh.
Em yêu anh, là em nói thật - 2
Anh cảm giác như ván bài đang hồi kết thì bỗng dưng lật ngược. Chẳng hiểu được ai thắng, ai thua? (Ảnh minh họa)
Thực ra, anh biết, cô có lòng tự trọng của mình. Không thể nào bám đuổi theo anh da diết, để anh chỉ biết ngoảnh mặt làm ngơ.
Anh mặc kệ cô - cũng không phải do anh cố tình.
Anh chỉ sợ, cô yêu anh tha thiết quá.
Lúc đó, anh sẽ chả biết phải làm sao?!
Anh thấy mình, rõ ràng là chưa sẵn sàng, đón nhận tình cảm ấy. Nó nóng bỏng quá, anh sợ mình sẽ bị phỏng, khi lỡ tay nắm chặt nó rồi.
Nhưng để đẩy nó cho một người khác, quả thực, anh không can tâm, anh không đành lòng.
Cô đã yêu anh bằng tất cả tình yêu nồng nàn nhất. Nhưng lòng tự trọng cao ngất của cô cũng rất biết điểm dừng. Nếu tình yêu là một đoàn tàu siêu tốc, thì lòng tự trọng ấy của cô giống như chiếc phanh hữu hiệu của đoàn tàu ấy vậy.
Từ lúc cô sử dụng chiếc phanh ấy một cách hiệu quả, anh dần dần đã không còn nhận ra cô nữa.
Anh thấy cuộc sống của cô bắt đầu xuất hiện nhiều hơn một chàng trai, ngoài anh. Cô cũng không còn nhắn tin hỏi: "Anh đang làm gì?" vào mỗi khi anh bận rộn, những buổi trưa, buổi tối.
Thời gian đầu, anh còn nghĩ, cô bắt chước anh, nhắn 10 tin trả lời 1. Thói quen này, anh hay sử dụng lắm. Sau này, anh lờ mờ nhận ra, hình như cô không chỉ bắt chước anh, mà còn làm tốt hơn anh.
Cô làm cho anh khó chịu.
Tin nhắn của cô chỉ ngắn gọi khoảng vài từ, kiểu như: "Thế à?", "Okie", "Ừ", "Vâng", "Không!"
Anh bực. Anh mặc kệ cô. Thì... cô cũng mặc kệ anh.
Anh cảm giác như ván bài đang hồi kết thì bỗng dưng lật ngược. Chẳng hiểu được ai thắng, ai thua?
Nhưng anh không phải loại đàn ông dễ dàng để cho con gái cười đùa. Nếu cô muốn ganh đua, anh sẵn lòng chiều cô như thế.
Một tuần.
Hai tuần.
Ba tuần.
Một tháng.
....
Anh không gọi. Cô cũng không nói năng gì.
Cứ như thể.
Anh đã chết.
Chuyện của họ đã hết.
Anh biết có thể cô cũng giống như những cô gái thông minh của thời đại này, sẽ không đắm chìm vào thứ tình yêu vô vọng. Anh cũng chẳng trông mong, cô vì anh mà sống trong vô vọng cả đời. Nhưng đó là lý thuyết nằm trên lời nói. Lòng anh cồn cào, không hiểu tại sao?
Vấn đề của cô không phải là cô không dám yêu, hay cô sĩ diện nhiều, hoặc là cô tự trọng. Vấn đề của cô sẽ là như thế, nếu anh có thể yêu cô nồng nàn nhưng bàng quan, giấu giếm.
Nhưng mà.
Anh chả yêu cô.
Nên. Vậy. Là đúng rồi!
Khi anh gọi cho cô, Cô nói: "Em nhớ anh!"
Thái độ của anh tỏ vẻ khó chịu, anh nói với cô: "Em nói câu này với bao nhiêu người rồi?"
Cứ như thể, tối nay, cô đã nói câu này, với hàng trăm gã.
Cô sững người lại vài giây, rồi mau chóng định thần trở lại. Cô cười ha hả: "Chỉ anh hiểu em!".
Em yêu anh, là em nói thật - 3
Yêu một người mà không thể cho người đó biết mình yêu người đó đến nhường nào, còn đau khổ hơn gấp ngàn lần. (Ảnh minh họa)
Anh chau mày, rồi cáu kỉnh nói qua điện thoại, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két: "Anh lại chả đi guốc trong bụng em!"
Cô buồn, nhưng giọng nói cô rất vui vẻ. Cô nói chuyện với anh như thể bạn bè lâu ngày không nghe giọng, bày tỏ sự bỡn cợt nhớ nhung.
Khi anh cúp máy, cô cười, nhưng nước mắt cô cứ rơi lách tách xuống ly trà. Thực lòng, phải làm thế nào, để anh mới tin là cô không nói dối. "Em nhớ anh. Là em nói thật! Anh có tin không?" - Cô lẩm bẩm một mình.
Nhưng thật tình, sâu thẳm trong cô, cũng chẳng phải hoàn toàn muốn anh tin điều đó. Cô hiểu rất rõ, anh chưa hẳn đã yêu cô. Thế thì cứ để anh nghĩ, cô chỉ nói đùa, còn hơn tin rằng, cô đang nói thật. Mất mặt để chẳng được gì, thực ra thì... cô không muốn thế.
Anh có thế giới của anh. Thế giới đóng kín rất nhanh mỗi lần cô cố công mở nó. Giờ thì, cô chẳng buồn gõ cửa để được mời vào thế giới đó nữa. Nếu anh muốn, anh có thể ra ngoài, cho cô được ngắm anh một chút... Khi anh trở lại nơi thuộc về anh... Cô sẽ nhìn cánh cửa đóng chặt đó... để nhớ anh, thế thôi.
Yêu một người mà không được người đó yêu lại, thật đau khổ.
Nhưng yêu một người mà không thể cho người đó biết mình yêu người đó đến nhường nào, còn đau khổ hơn gấp ngàn lần.
Tuy vậy, dù cô chọn cái vế "gấp ngàn lần", nhưng cô muôn phần không hối hận.
Giữ cho mình một khoảng trống... rất nặng. Vì dù thế nào, anh cũng sẽ chẳng tin.
Không phải cô không đủ kiên nhẫn để chạy theo anh như xưa. Chỉ là cô đã chuyển từ kiên nhẫn sang nhẫn nhịn, kìm nén nỗi nhớ của mình vào sâu trong đáy tim, nèn chặt tình yêu của mình vào sâu trong tâm trí... sâu tới nỗi... cô sợ một ngày... đến chính cô cũng chẳng thể tìm ra nó nữa kìa...

Em thích làm vợ anh - Truyện tình yêu

Nhưng chồng tôi cũng có bắt tôi phải cưới anh đâu, chính tôi là người đã cầu hôn anh trước mà.
Vậy là tôi lên xe hoa về với chồng rồi. Một ngày trời đông lạnh!Đám cưới quê. Người ta căng phông bạt, kết hoa, để rồi khi cơn gió ùa qua, làn da tôi lại run run. Môi tôi cũng se se lại. Còn lòng thì tê tái đôi chút. Tôi cũng thút thít như thể là tôi vừa bị mất cái gì mà không có lấy lại được bao giờ.

Đó có phải là cái tự do bay nhảy của thời con gái? Đó có phải là cái cảm giác lâng lâng khi có một cơ số chàng trai đeo đuổi, nói những lời có cánh? Đó có phải là cái cảm giác khi nói em bệnh rồi, có người lo đến xoắn xít, chạy lại sờ đầu , sờ trán, cầm tay, có người thủ thỉ: “ Em không được phép bệnh nữa, có biết không? Làm anh lo” Hay là có người lăng xăng: “ Em bệnh thế nào? Đã có ai chăm em chưa? Anh mua cháo cho em ăn nhé! Mau khỏe để cuối tuàn đi coi phim cùng nhau nhé”…
Nhưng chồng tôi cũng có bắt tôi phải cưới anh đâu, chính tôi là người đã cầu hôn anh trước mà.
Để xem nào? Tôi mới quen anh ngay tức thì cách đây chỉ chừng nửa năm thôi.
Tối hôm đó tôi đi ăn tiệc cưới của một người bạn cùng cơ quan. Cuối tuần, ngày mai tôi được ngủ nướng rồi . Thay một bộ đồ thật đẹp. Chạy xuống dưới nhà dắt con vespa ra. Nghía mình qua cái gương. Tự dưng có một ý tưởng lóe lên. Dắt xe vào nhà. Chạy lên thay một bộ đồ thật là gợi cảm. Phải thế này chứ. Tôi gọi taxi đi. Cuối tuần mà, hôm nay phải rủ mấy đứa nữa đi tăng hai mới được.
Cô dâu đẹp quá!Con nhỏ này hôm nay đẹp thật đấy. Ngày thường xinh không đến nỗi nào vậy mà hôm nay nhờ kĩ thuật make up nhìn là muốn cưới à. Lúc chú rể dẫn cô dâu từ dưới lên trong tiếng nhạc mê đắm du dương, nhìn cả hai thật rạng rỡ. Trăm năm chỉ có một ngày, mà ngày hôm nay là ngày được chọn để họ thuộc về nhau.
Tiệc cưới ở lầu hai, từ trên này nhìn ra phía ngoài thấy bập bềnh sóng nước. Đêm có một cái vẻ đẹp khó có thể cưỡng lại . Chắc có lẽ nhờ sự tài tình của âm nhạc và ánh sáng. Cách bài trí khiến người ta muốn đi vào, muốn ở mãi mà chẳng muốn ra.
Vui thật, mấy bà tám hôm nay tha hồ mà trò chuyện. Rồi hỏi han nhau bao giờ thì lên xe hoa. Anh này thế nào? Anh kia thế nào?
Tôi thì bông đùa. Tháng 11 sẽ cưới chồng. Định ngày hết trơn rồi. 31/11. Còn chú rể à? Bí mật . Cho nó bất ngờ. Trong tiếng ồn ã chắc chẳng ai nghe rõ nên chỉ cười xã giao. Chỉ có mấy quỷ nhỏ là biết mình bông đùa. Khỉ mốc làm gì có ngày 31/11.
Ừ thì trong số một list các anh theo tôi, tôi có thể lựa chọn một anh bất kì lúc nào. Và over. Cuộc chơi dừng lại .
Gió lộng như thế này. Thêm một chút men rồi lại thêm một chút nữa. Càng vui càng uống. Nhưng càng uống niềm vui càng vơi. Cái này vơi thì cái kia đầy. Cho tới khi nỗi buồn ngự trị tâm hồn tôi. Không lẽ không thể vui trọn vẹn cả ngày.
22g22 phút. Tôi cứ khi nào nhìn đồng hồ là lại có sự trùng nhau đến sợ. Hôm nay buổi sáng lúc 6g6 phút tự dưng tỉnh ngủ. Lúc 10g10 tự dưng muốn đi ăn. Lúc 19g19 chuẩn bị đi ra khỏi nhà. Hôm nay còn cái gì đặc biệt nữa không nhỉ
Kế hoạch hát hò bị bỏ vì có đứa muốn đi về với tình yêu? Bực bội ghê. Hay là mình cũng alo cho một anh nhỉ? Chán ngắt khi cứ cố gắng ở gần những người mình không có cảm xúc. Người đẹp trai thì lại hơi đào hoa, cảm giác bất an. Người hiền lành thì lại hơi nhút nhát, tôi ghét phải chủ động. Người thì quá gia trưởng, em là con gái phải thế này phải thế kia. Người thì quá sởi lởi, em ơi bây giờ người ta sống tây hóa lắm, em cứ tự do, yêu anh em không thích thì em cặp với người khác…
Em thích làm vợ anh - 1
Tôi yêu anh và khao khát được trở thành  người phụ nữ của cuộc đời anh (Ảnh minh họa)
Híc. Táp vào quán café vườn. Có bao giờ tôi uống café đâu, chỉ toàn là thích cái nước trà đá người ta pha có cái lá gì thơm thơm à.
Tự nhiên thấy trời đất chuyển mình. Chẳng có lẽ mưa. Tôi ghét mưa đến lạ, có lẽ bởi vì cứ dính vài hạt mưa là lăn quay ra bệnh.
Tôi chạy ra vẫy taxi. Đúng lúc một chàng trai xuất hiện. Tôi thì không nhường rồi đó. Ai bảo làm con gái nó sướng thế đấy.
Mưa ào một cái đúng lúc tôi vừa đóng cánh cửa xe lại. Sao tôi ác thế nhỉ? Kêu bác tài mở cửa xe. Anh vê đâu?
Quận nhất. Vậy thì được, chung lối rồi. Lên xe đi. Anh ướt mèm. Tôi ngồi khá xa để tránh những giọt nước còn sót lại bắn sang người.
Đưa cho anh hết số khăn giấy của tôi. Nhìn thấy thương...
Mưa cứ đều đều rơi. Tại trời mưa nên sẽ ghé qua nhà tôi trước, trước khi anh đi tiếp về nhà anh. Anh chào tôi mà chưa kịp hỏi người kia tên gì?
...
Sáng sớm hôm sau có người nhấn chuông cửa nhà tôi. Sau cơn mưa mọi thứ trở nên trong lành. Chậu hoa của tôi cũng tươi hơn, nhưng mà lại nhạt hương mất rồi.
Là anh ấy.
Tôi chạy xuống mở cửa. Anh cười hiền…Tự dưng thấy mến anh. Mà không hiểu có chuyện gì nhỉ? Tôi nhớ đâu có nợ anh cái gì đâu?
Anh nợ em một lời cảm ơn nên hôm nay mời em đi ăn!
Xem cách nói của anh kìa. Khác lắm cách nói của mọi người. Tôi chẳng muốn kiêu ngạo trong một phi vụ thế này nên nhận lời ngay. Cố tình cho anh chờ hóa đá luôn. Tôi đi tắm rồi thay đồ mới đi. Trang điểm nữa nhé.
Anh chẳng giận, chỉ cười hiền lành khi tôi xuống. Tôi ghét cái sự bình thản của anh. Nhưng vậy lại khiến tôi có cảm giác anh có thể chịu nhiệt được đó. Tôi là bà chằng mà.
Anh không nói nhiều cũng chẳng nói ít. Nhưng cái gì anh biết anh nói đều rất tỉ mỉ, chính xác khiến tôi không thể nào mà không nể phục anh được.
Tôi chấm dứt mối quan hệ nửa vời với những người khác. Tôi thích thú cuối ngày được nằm vật xuống giường nói chuyện trên trời dưới bể với anh. Hay sáng ra ngồi vắt vẻo cạnh cạnh giường như con chim non mới dậy.
Em thích làm vợ anh - 2
Tôi thích cái cảm giác bình yên mà anh mang tới (Ảnh minh họa)
Tôi thích cái yên bình mà anh mang tới
Anh hoàn toàn khác chàng hoàng tử mà tôi từng mơ ước. Nhưng mà tôi không thể nào dứt khỏi tâm trí về anh. Anh không cao lớn. Body không hoàn hảo, nhưng ưa nhìn. Không sao, khuôn mặt làm tôi mê mẩn là quá đươc rồi. Đời có cho ai tất cả bao giờ.
Tôi hiền hòa hơn. Đọc những cuốn sách về chủ đề mà anh gợi ý.
...
Lần đầu tôi về quê anh chơi. Cái bình dị ở vùng quê khiến tôi chẳng muốn rời xa. Buổi tối chúng tôi cùng ngắm anh trăng lành lạnh. Cùng đi bộ trên con đường đê đầy gió. Sương đêm khiến không khí đặc hơn. Đèn đường mập mờ. Cây cối lô nhô, nhà cửa lô nhô. Ngắm nhìn anh nhấm nháp từng ngụm cafe nóng, cảm nhận cái mùi hương say nồng quện lại. Hơi thở anh như làn khói phả vào đêm…
Đêm khẽ khàng, đêm rơi từng giọt…Cảm xúc miên man trong vòng tay ấm áp.
- Em thích sau này làm vợ anh.
Tôi nói nhỏ nhỏ để anh hỏi lại.
Tôi thì thào nhỏ hơn
Anh quay sang, ghé tai thật gần.
Tôi nói thật khẽ lên bờ môi anh:
- Em muốn làm vợ anh.
Anh cười. Đôi mắt anh rực rỡ hơn cả vì sao trên trời.
Anh ôm tôi thật chặt. Thật lâu. Anh thầm thì:
- Em đang cầu hôn anh đấy à?
Tôi quay sang véo tai anh. Anh cắn tay tôi. Vừa cắn vừa lém lỉnh. Vậy theo anh bỏ cuộc chơi hả nàng?
Sau này không được chán anh đâu đấy.
Chỉ cần cho anh 1 bữa tối thật ấm cúng là được. Anh không ăn nhiều nên nấu ít mà ngon là được. Còn nếu vợ nấu không ngon anh sẽ nấu cho vợ ăn.
Sau này vợ có thêm những người thân mới, vợ hãy yêu thương như người nhà của vợ nhé. Đừng giận dỗi mọi người. Đôi khi lối sống ở quê và cách nói chuyện khác người thành phố nên nếu em không hài lòng chỉ cần mỉm cười là được rồi.
Em thích làm vợ anh - 3
Tôi tự nguyện ở bên anh suốt đời (Ảnh minh họa)
Sau này vợ cứ làm nũng anh khi mang bầu nhé. Anh sẽ chăm sóc cho vợ những lúc ấy. Anh muốn được chạy loăng quăng để mua những món em thích ăn, miễn là em ăn nhiều là được. Vợ anh phải thật khỏe mạnh để anh không phải lo lắng quá nhiều nhé. Lấy chồng rồi sẽ hơi khác một chút khi chúng ta làm bạn.
Em có muốn mình yêu nhau một thời gian nữa không? Anh sợ em chỉ là bộc phát. Anh sẽ yêu thương và tôn trọng em. Vợ chồng ngoài yêu thương nhau còn phải trọng nhau như khách nữa em biết không?
Anh có một số tính xấu mà nhất định em phải chịu đấy.
Thứ nhất anh sẽ không chịu được nếu đi về mà thấy vợ không vui. Vì thế dù thế nào cũng hãy nén sự muộn phiền xuống nhé. Rồi hãy thủ thỉ với anh những điều khiến em không vui.
Thứ hai anh sẽ không ăn cơm một mình nếu em không chịu ăn cơm. Mà anh lại không thích ăn phở đâu. Đừng để anh chết đói nhé.
Thứ ba vợ chồng mình phải luôn bên nhau đấy. Không được buông tay đâu nhé. Chỉ cần một người buông thì người kia sẽ không níu lại được. Anh ghét sự níu kéo nên em hãy cân nhắc trước khi muốn rời đi nhé.
Anh không phải là người lãng mạn, nhưng nếu em thích anh làm điều gì đó cho em vui. Em cứ nói với anh. Nếu có thể làm được anh sẽ làm cho em.
Nếu một khi nào đó anh mệt mỏi. Em hãy ôm anh thật chặt nhé. Nói với anh điều này:'' Cuộc sống ngắn ngủi lắm. Có nhiều điều cần phải làm''. Anh sẽ bước qua khó khăn.
Chỉ cần là có một mái ấm bình yên thôi, chúng ta không sợ gì cả. Dù chúng ta có mất tất cả thì vẫn còn gia đình.
Thứ để giữ lửa cho gia đình chính là tình yêu và niềm tin đấy em.
Nếu em đã nghe thấy những điều anh nói và đồng ý thì mình cưới nhau nhé em. Anh đã mơ tưởng đến mỗi tối được xem ti vi cùng em. Được cùng nhau ngủ. Được hôn em mỗi sáng thức dậy. Và lòng anh khấp khởi đợi chờ đến khi có thêm một người nữa đến buộc chúng ta lại với nhau.
Tôi chẳng nói được thêm điều gì. Siết anh thật chặt.
Chẳng có màn cầu hôn lãng mạn nào. Chẳng có hoa và nến. Chẳng có hứa hẹn hay trói buộc nào. Tôi cứ bị cuốn vào anh như thể sinh ra để cho anh vậy.
Tôi thầm cảm ơn bố mẹ anh đã sinh anh ra trong cuộc đời này. Tôi cũng bắt đầu tin vào duyên số. Cảm ơn cơn mưa vội. Cảm ơn anh đã tới gặp tôi ngày hôm sau.
Trong cuộc đời này có nhiều thứ để con người phải cảm ơn nhau. Và nhất là tôi sẽ dành cả cuộc đời này để cảm ơn người đàn ông- người chồng mà đã yêu thương tôi hết lòng.

Tôi và anh lần đầu tiên trói buộc với nhau. Chúng tôi cùng khóa một chiếc khóa và ném chìa đi…Anh cười hiền lắm…Anh đã photo chiếc chìa của em rồi. Em có thể lấy lại bất kì khi nào em muốn. Nhưng anh mong em luôn tự nguyện ở lại bên anh. Tất nhiên rồi. Tôi đâu có muốn rời xa vòng tay này đâu.
Gió thổi lộng. Tôi khóc vì quá hạnh phúc...

Em chấp nhận buông tay - Truyện tình FaceBook

Tôi cứ ngỡ mình sẽ chẳng có thể viết về anh, viết về tình yêu của tôi, về những nỗi đau mà đã từ lâu tôi giấu ở trong lòng, tôi luôn tự lừa dối bản thân mình rồi sẽ hết yêu anh thôi, tôi sẽ yêu người khác nhưng tôi sai rồi anh à.....tôi vẫn còn rất yêu anh.

Tôi cố gắng trong mệt mõi, dõi mắt nhìn về nơi có anh, có một hình bóng thân quen, có 1 bóng hình mà tôi yêu thương nhất cuộc đời. Anh là gì, là ai, anh đã làm gì để 1 đứa con gái như tôi lại yêu anh nhiều đến như vậy, tôi chỉ biết yêu anh, không biết yêu bản thân mình, tôi tự làm khổ tôi thôi đúng không anh ? "Tại sao không phải là tôi? Tại sao không phải tôi?" Tôi muốn hét thật to, tôi muốn có câu trả lời, tôi muốn biết thật ra từ lúc bắt đầu cho đến giây phút này tôi đã làm gì sai...!!!!

Tôi và anh vẫn bên cạnh nhau mỗi ngày, mỗi ngày nhìn thấy anh khi thức dậy, dù tôi biết gần giây phút này đây, hạnh phúc này đây sắp kết thúc rồi, là kết thúc thật sự. Tôi không biết có người con gái nào chấp nhận yêu 1 người, yêu chân thành, tha thiết dù biết người con trai đó sẽ có 1 ngày bỏ rơi mình mãi mãi...

"Anh sẽ không cưới em đâu, anh nói thật lòng đó" đúng anh đã rất thật lòng, câu nói từ anh tôi đã nghe rất nhiều lần nhưng sau mỗi lần anh nói tôi điều có cảm giác trái tim mình ngừng đập trong giây lát, cảm giác đau đến không thở được, anh ơi sao lại có thể nhẫn tâm với tôi như vậy, sao có thể đối xử với tôi như vậy, tôi ước anh là người giã dối nhất là ngay trong lúc này đây.



Tôi không biết có người con gái nào chấp nhận yêu 1 người, yêu chân thành, tha thiết dù biết người con trai đó sẽ có 1 ngày bỏ rơi mình mãi mãi... (Ảnh minh họa)

Là tôi tất cả là do tôi, là tôi cam tâm tình nguyện yêu anh, từ lúc chấp nhận tôi đã đánh cược cho cuộc đời mình rồi, và bây giờ cho dù có thất bại thì cũng phải chấp nhận...Sao không phải là tôi, tại sao người anh tìm kiếm, người anh yêu không phải là tôi, tại sao vậy anh....tại sao???.

Trái tim tôi đau lắm, tình yêu là gì? Hạnh phúc là gì hả anh, sao nó không mỉm cười với tôi....sao lại quay lưng với tôi..

Nói làm sao hết được cảm giác của tôi, có cái gì đó đè nặng trái tim, cổ ngẹn đắng, mắt cay cay sau mỗi lần tôi buồn, tôi bế tắc tôi viết về anh tôi đều khóc, tôi không biết tại sao mình có thể khóc nhiều như vậy, tại sao khi buồn lại phải khóc,,,tại sao khi khóc xong tâm trạng của tôi lại tệ hơn như thế hả anh ???

Tôi vẫn yêu anh, dù tôi đã từng cố gắng đừng yêu anh, dù tôi đã cố gắng để dừng lại, sao những người con gái được yêu lại được nhõng nhẽo, được người yêu nâng niu, chiều chuộng còn tôi thì không ?...không phải tôi cần những điều đó nhưng tôi muốn anh biết tôi cũng cần lắm sự yêu thương từ anh, tôi rất cần, có bao giờ anh hiểu cho tôi không anh....Tôi cố gắng đứng dậy sau mỗi lần bị tổn thương để tìm kiếm nhặt lại tất cả những mãnh vỡ sắp xếp lại chúng, dù trái tim đang rướm máu,..tôi đau lắm anh có biết không anh?

Anh ! Đã có khi nào anh rơi nước mắt vì tôi, đã có khi nào anh nhớ về tôi như nhớ người mình yêu thương, nhớ tôi như tôi đã từng nhớ anh, có khi nào không anh? Có khi nào anh suy nghĩ lại mà xót thương tôi, người đã yêu anh chân thành, yêu và cho tất cả không giữ gì lại cho riêng mình, để bây giờ đau lòng nhận ra rằng, anh không hề yêu tôi..tại sao vậy anh,,sao lại không yêu tôi, sao lại cho tôi cơ hội cho tôi hy vọng giờ lại chọn cách ra đi, bỏ lại 1 mình tôi, tôi phải làm sao quên anh đây...!

Tôi cũng muốn mình mạnh mẽ, là mạnh mẽ thật sự chứ không phải gượng cười trước mặt mọi người, trưỡc mặt anh để chứng tỏ mình bản lĩnh, tôi không cần, thật sự không cần, nhiều lúc ngồi 1 mình suy nghĩ, tôi ước mình có thể giống như những nhân vật trong phim tôi hay coi họ đau khổ vì tình nhưng mạnh mẽ ra đi, họ ra đi vì biết rằng cuộc dời trong phim của họ đã được định sẵn, đạo diễn đã sắp đặt, tôi ước gì cuộc đời tôi có thể như vậy, thà là hạnh phúc hay khổ đau 1 lần rồi thôi, đừng vày vò bản thân mình,...tôi ước gì có ai đó có thể nói cho tôi biết,,tôi phải làm gì vào lúc này.

"Anh đã từng nói để có được 1 tình yêu chỉ cần yêu thôi không ghen ghét, không thù hận thì rất khó". Anh nói đúng rất khó, vì tình yêu là như vậy, tôi xin lỗi những giọt nước mắt tôi rơi vội vã, những trách hờn, giận dỗi làm anh khó xử, xin lỗi anh, xin lỗi vì tất cả nha anh. Cho tôi 1 cơ hội cuối cùng được bên anh, tôi sẽ âm thầm lặng lẽ, âm thầm như chính tình yêu tôi giành cho anh vậy đó, tôi cầu mong sẽ có người con gái xinh đẹp, giỏi giang yêu anh thật lòng, anh đáng có được hạnh phúc mà anh nên có...

Anh nè, tôi có 1 lời này muốn nói dù tôi biết những dòng tâm sự này sẽ chẳng thể đến với anh, bàn tay anh rất ấm áp, dù bên cạnh anh tôi không cảm nhận sự ấp áp đó như khi nắm bàn tay nó thật sự làm tôi thấy bình yên vô cùng, tôi rất hạnh phúc dù rất nhỏ nhoi...nên xin anh hãy để yên bàn tay anh khi tôi muốn nắm lấy, đừng buông tay tôi nha anh, cho tôi thật hưởng hơi ấm đó dù sau này có như thế nào tôi vẫn không hối hận..

Tôi sẽ không khóc nữa, dù thế nào cũng không rơi lệ vì đó là tình yêu, tôi đã rất hạnh phúc dù thời gian bên anh không là cả cuộc đời..anh, nếu được chọn lựa chọn 1 lần nữa cho tình yêu của mình tôi vẫn chọn để yêu anh, dù có đắng cay vẫn không hối hận..

Tôi chấp nhận buông tay, lần này là thật sự chúng ta đã nói với nhau rất rõ ràng rồi phải không anh, dù rất khó nhưng tôi sẽ cố gắng không phiền tới anh, không buồn, và không khóc trước mặt anh nữa. Anh biết không khi yêu ai đó chân thành thì dù cho có đau khổ thì tình yêu đó vẫn không bao giờ mất đi,....và tôi cũng vậy, tôi yêu anh, yêu tất cả những gì thuộc về anh, dù anh là người mang lại cho tôi những giọt nước mắt, những nỗi đau, người làm cho trái tim tôi tan nát. Tôi cũng là con gái, tôi cũng yếu đuối lắm anh biết không, tôi cũng cần lắm bàn tay của anh che chở,, nhưng anh đã không làm điều đó với tôi.

Tôi đã bước vào cuộc đời anh 1 cách âm thầm thì bây giờ tôi cũng sẽ bước ra khỏi đó 1 cách âm thầm,âm thâm lặng lẽ giống như tôi đã yêu anh vậy..Tôi muốn dùng nỗi đau nào đó để quên nỗi đau ở trái tim, tôi tự hành hạ bản thân mình nhưng tất cả làm tôi đau đớn, tôi vẫn không quên được anh...



" Yêu là chấp nhận buông tay khi người đó không còn muốn nắm lấy tay bạn nữa, yêu là chấp nhận buông tay khi người đó muốn nắm lấy một bàn tay khác" (Ảnh minh họa)

Tôi nghe đâu đó câu nói " Yêu là chấp nhận buông tay khi người đó không còn muốn nắm lấy tay bạn nữa, yêu là chấp nhận buông tay khi người đó muốn nắm lấy một bàn tay khác" Và tôi chấp nhận thất bại, tôi cứ ngỡ rằng khi tôi thật lòng thật dạ yêu anh thì sẽ có 1 ngày anh nhận ra tình yêu của tôi mà yêu tôi như tôi đã yêu anh, nhưng không, tôi đã sai rồi, tình yêu của tôi dù có lớn đến đâu cũng không giữ được trái tim của anh, vì vốn vĩ trái tim anh không thuộc về tôi, tôi không còn đủ sức nữa, nói đúng hơn là tình yêu của tôi không còn đủ sức để tiếp tục khóc, tiếp tục hy vọng vào anh. Tình yêu phải từ 2 phía 1 mình tôi tình không đủ để giữ lấy nữa rồi, là tôi từ bỏ hay là anh từ bỏ giờ không còn quan trọng nữa, vì đối với tôi tất cả đã thật sự kết thúc.

Tôi không oán trách, không buồn, không giận vì anh cả tôi chỉ trách không đủ bản lĩnh để yêu và giữ anh bên cạnh mà thôi. anh biết không ??? Tôi đã khóc, khóc rất nhiều vào cái đêm tôi và anh đồng ý kết thúc mọi chuyện để làm bạn như ngày xưa, thật sự đối với tôi rất khó, làm sao có thể coi người mình yêu là bạn, nhưng tôi phải cố gắng vì chỉ có thế tôi mới có thể nhìn thấy anh mỗi ngày, có thể quan tâm anh, dù đối với anh tôi chỉ là bạn, 1 người bạn không hơn không kém, bây giờ và mãi mãi về sau. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi tôi thấy mắt mình cay cay, tôi lại muốn khóc, khóc cho tôi khóc cho tình yêu của tôi, khóc cho những gì đã qua.

Tôi muốn được 1 lần nữa được gối đầu lên tay anh, được anh ôm vào lòng, để tôi có thể có 1 giấc ngủ thật yên bình không mộng mị, không phải giật mình thức giấc mà nước mắt vẫn chưa khô.. Nhưng có lẽ anh sẽ không chấp nhận, anh sẽ nói rằng làm như vậy tôi sẽ không quên được anh, đúng nếu tôi cứ mãi dựa vào anh thì biết đến bao giờ tôi mới có thể đứng dậy phải không anh ???

Hãy tìm lấy hạnh phúc cho riêng anh, tôi sẽ không giận anh đâu, tôi thật lòng thật dạ mong anh tìm thấy hạnh phúc, tôi không thể đem lại hạnh phúc cho anh, tôi trả anh về với cuộc sống của anh, tôi đã từng hơn 1 lần ước mơ, hơn 1 lần hy vọng tôi và anh sẽ là 1 gia đình, 1 gia đình hạnh phúc như đó chỉ là giấc mơ của riêng tôi, tôi sẽ tự mình mỉm cười với giấc mơ do chính tôi tạo ra mà không có anh......Chúc anh hạnh phúc, bình yên,hãy luôn vui vẻ, và dù sao này có gặp lại tôi, xin đừng nhìn tôi, đừng mỉm cười với tôi, vì tôi sợ sau nụ cười đó tôi lại không thể từ bỏ anh mà muốn giữ anh cho riêng mình..xin anh hãy xem tôi là người xa lạ, như 1 cơn gió thoáng qua trong đời....cầu xin anh. !!!. Tôi luôn cầu chúc anh bình yên.

Nói dối anh thêm lần nữa đi - Truyện tình Facebook

Tình yêu của hắn bắt đầu từ những lời nói dối...


Tình yêu đó đến thật tình cờ...
 - Anh, em yêu anh!
Hắn quay sang nhìn nó. Sao ánh mắt tinh nghịch của nó thường ngày lại chân thành, ấm áp thế này?
- Phụt! Ha ha! – Hắn xoa đầu nó – Anh không phải thằng cả tin đâu nhóc ạ. Hôm nay Cá tháng tư, anh biết chứ!
Nó nhăn mặt đẩy tay hắn ra.
- Em không đùa. Với lại, em đã nói bao nhiêu lần rùi. Đừng có xoa đầu em!
Hắn cố nhịn cười:
- Ừ thì không đùa. Anh cũng yêu em lắm nhóc ạ! Phụt! Ha ha! Sến quá!
***

Cứ nhìn khuôn mặt nhăn nhó của nó thì dù hắn không muốn cười vẫn phải ôm bụng cười ngặt nghẽo. Nó đã tức lại càng thêm xì khói. Nó dậm chân rồi đi về trước, bỏ lại hắn đang vừa cố nín cười vừa gọi với theo. Nó biết là hắn chỉ gọi nó vậy thôi chứ chẳng bao giờ đuổi theo nó đâu.

Mà kể ra thì nó cũng thật lạ. Nó đâu phải là gì của hắn mà lại cứ mơ tưởng đến việc hắn sẽ đuổi theo rồi nắm chặt lấy cổ tay mình, và có thể nữa là kéo lại để nó ngã dúi vào lòng như bao tiểu thuyết tình yêu khác. Nhưng chẳng ai đánh thuế ước mơ nên nó kệ, cứ mơ ước thế đó.

Ngồi trên xe buýt, nó hướng mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Là ngày nghỉ nên xe cộ cũng tấp nập hơn. Nó thả trôi tâm hồn theo dòng xe cộ nhưng hình ảnh hắn, nụ cười của hắn, ánh mắt của hắn cứ hiện hữu trong tâm trí nó. Nhiều lúc, nó cảm giác dường như hắn đang ngồi bên cạnh mình vậy.

Tiết Hà Nội ấm áp nhưng sao lòng nó lại lạnh thế này? Cảm giác yêu đơn phương một người rồi khi tỏ tình bị người ta từ chối thật khó chịu. Là thất vọng, là xót xa, là đớn đau. Đau tim. Khó thở. Nó không ngờ có ngày mình cũng phải dùng những từ ngữ mà trước đây, mỗi lần đọc trong mấy tiểu thuyết nó cảm thấy nổi da gà. Nhưng sự thật thì đúng là vậy.

Tựa đầu vào cửa kính, nó muốn nhắm mắt lại để không thấy hắn. Khó thật khi muốn loại bỏ hắn ra khỏi trí óc. Hắn tuy không chính miệng từ chối nó nhưng hành động của hắn chẳng phải đã chứng minh tất cả sao?

Nó là người thực tế nên cũng không muốn nghe người ta nói nhiều mà nó cần nhìn thấy hành động hơn. Mà đâu, hắn cũng có phần từ chối rồi đó thôi. Nếu thật sự thích nó thì sao hắn phải nói "Sến quá" làm gì? Lòng nó chợt dâng lên một cỗ đau đớn.

Nó rút điện thoại trong túi ra, nhắn tin cho hắn. Tin đã soạn xong rồi nhưng nó lại chẳng dám gửi.

Nó sợ phải xa hắn nhưng nếu nó không xa hắn, nó không thể quên hắn được. Nó đã quyết định rồi. Thôi thì cứ gửi đi. Coi như là để tình đơn phương này ngủ yên vậy.

...

Sáng sớm hôm sau.

Hắn gọi điện mãi mà nó chẳng bắt máy gì cả. Hắn đâm ra bực dọc. Chưa bao giờ nó để hắn phải chịu trong cảnh chờ đợi này. Chợt nhớ đến tin nhắn hôm qua nó gửi, hắn vội vã đến nhà nó.

Hôm qua, đối với nó không phải là Cá tháng tư. Mà từ trước đến giờ nó cũng chưa bao giờ coi ngày này là Cá tháng tư cả.

Hắn đã quên mất điều này rồi. Hắn đã quên mất và... rút cục là hắn đã để nó một mình ra sân bay. Nó đã đi Nhật. Mấy tháng trước, hắn nghe nó than vãn chuyện phải theo gia đình sang Nhật định cư và nó còn quyết tâm đấu tranh đến cùng là nó sẽ ở lại ViệtNam.

Nó nói dù nó thích Nhật Bản thật đấy nhưng ở Việt Nam, có một thứ đã níu kéo nó. Lúc ấy, hắn cũng thấy ánh mắt nó dành cho hắn ấm áp đến lạ kì. Phải chăng đó là...


Tình yêu đó cứ thế đến nhẹ nhàng...(Ảnh minh họa)

Ngồi bệt xuống trước cửa nhà nó, hắn thẫn thờ nhìn ra khu vui chơi bên cạnh. Hắn và nó quen nhau qua một diễn đàn cũng đã rất lâu rồi. Nói chuyện hợp nhau nên hai đứa quyết định gặp nhau. Rồi trở thành hai người bạn từ đó.

Hắn hơn nó 6 tuổi. Tính ra thì hắn vừa là bạn vừa là anh trai của nó. Là em gái thật nhưng nó không còn nhỏ. Vậy mà lần nào cũng hẹn hắn ra khu vui chơi gần nhà nó để chọc phá, nô đùa cùng tụi trẻ con.

Hắn thấy nhớ nó. Nhớ những ngày xưa khi hai đứa chơi đùa cùng nhau. Rồi lòng lại thấy hụt hẫng vô cùng.

Liệu có phải hắn cũng thích nó?

...

Thích. Không thích. Thích. Không thích...

Mỗi lần nói như vậy là một cánh hoa hồng lại rơi xuống nền nhà. Cánh cuối cùng rồi. Là...

Không thích...!

Hắn bần thần cả ra. Là hắn thích nó thật sao? Chắc chắn không nhỉ? Chắc chắn rồi. Vì trước lúc hắn đếm từng cánh hoa, hắn còn phải giở cái trò ngược lại:Cánh cuối cùng là "thích" nghĩa là hắn chỉ coi nó là em gái, là bạn, không hơn không kém nhưng nếu cánh cuối cùng là "không thích" thì hắn phải gọi điện cho nó, thổ lộ tình cảm của mình.

Nhưng mà nghĩ lại thì hắn vẫn thấy hoang mang. Hắn không rõ tình cảm trong mình như thế nào nữa. Dù hắn nói với nó thật sến khi hắn nói hắn cũng yêu nó nhưng khi bên nó, hắn cảm thấy vui. Khi nó tỏ tình, hắn cảm thấy hình như mình bị bệnh tim. Khi biết nó đã sang Đức định cư, lòng hắn có hụt hẫng, có chút nhói đau. Và kể từ giây phút ấy, hắn nhớ nó. Bây giờ cũng thế, đang nhớ nó, rất nhiều.

Nhớ nụ cười gian xảo của nó trước khi bày trò trêu hắn...

Nhớ ánh mắt tinh nghịch của nó khi đùa vui cùng lũ trẻ con...

Nhớ khuôn mặt nhăn nhó của nó làm hắn bật cười...

Nhớ ánh mắt ấm áp lạ kì nó dành cho hắn...

Nhớ...

Hắn nhớ...những gì chỉ thuộc về nó!

Nhưng hắn lại không thể nói cho nó biết hắn nhớ nó đến nhường nào. Hắn không dám liên lạc vì hắn vẫn sợ mình ngộ nhận gì đó. Thật là khổ mà. Giá như hắn với nó không có thời gian dài vừa làm bạn vừa làm anh em thì hắn có thể khẳng định được là hắn thích nó thật sự. Nhưng mà....

Hắn phát điên lên mất!

Thế là hắn quyết định. Hắn cần thời gian để suy nghĩ về tất cả. Hắn gọi điện nhưng nó không bắt máy. Hắn để lại lời nhắn ở hộp thư thoại và cả trên facebook, yahoo...Nói chung là những cái gì có thể liên lạc được với nó hắn đều để lại một lời nhắn xin nó cho hắn thêm thời gian.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi. Lúc khiến hắn thấy thật nhanh, lúc lại khiến nó thấy thật chậm. Hai con người, hai nơi khác nhau vẫn luôn ngóng tin của nhau.Nó đã nhận được tin của hắn nhưng nó không trả lời. Không biết hắn thế nào nữa. Thật sự thì nó cũng muốn hồi âm hắn lắm nhưng rồi lại nhớ đến cái ngày hôm đó, cái nỗi đau đè nặng lên tâm trí, lên đôi tay nó và chặn lại họng nó khiến nó không thể trả lời hắn.

Nó sợ nó sẽ hi vọng hão huyền thêm nên nó chỉ biết giữ im lặng thế thôi. Nhưng nó cũng cá cược, nếu hắn thật sự thích nó thì hắn vẫn kiên trì kể cả khi nó không cho hắn một cơ hội nào. Nó vẫn ngày ngày chờ đợi một tin nhắn đặc biệt từ hắn chứ không phải những tin nhắn, lời nhắn liên tiếp chỉ hỏi xem nó thế nào bây giờ. Có phải nó quá ngu ngốc, quá tham lam không nhỉ?

Còn hắn, hắn đang phải sống trong những ngày chờ đợi, những ngày đấu tranh nội tâm ác liệt. Hắn lao đầu vào làm việc để quên đi hình bóng của nó nhưng cũng không thể làm việc mãi được. Chỉ cần một giây phút nghỉ ngơi là hắn lại nhớ đến nó. Hắn thắc mắc không biết nó có xảy ra chuyện gì không mà lại chẳng liên lạc với hắn. Máy bay của nó hạ cánh ở Nhật an toàn, đó là thông tin hắn nghe được từ người họ hàng của nó.

Vậy rút cuộc thì có chuyện gì mà nó không liên lạc với hắn? Lòng lại không khỏi sợ hãi. Mà thực ra thì đến lúc này hắn đã có thể chắc chắn được rằng, hắn thích nó. Thật sự thích nó. Vậy thì hắn gọi điện cho nó đi. Chỉ cần nói ra thôi. Nhưng hắn lại sợ nghe được rằng nó đã có người khác. Hắn thật sự sợ. Rất sợ.

***

Ngày chủ nhật rảnh rỗi, hắn trở lại khu vui chơi gần nhà nó. Ngồi xuống bên cạnh một cái cầu trượt, hắn chìm vào nỗi nhớ miên man.

- Chú ơi!

Tiếng gọi non nớt thức tỉnh hắn. Hắn quay sang nhìn cậu bé bắt chước kiểu ngồi bó gối của hắn.

- Sao vậy nhóc?

- Ưm... Thanh Nhi đại tỷ bao giờ về ạ?

Nghĩ mà hắn thấy buồn cười. Nó kém hắn có 6 tuổi mà một đứa nhóc gọi hắn là chú còn gọi nó là đại tỷ. Làm như hắn già lắm ý nhưng thôi hắn kệ.

- Chú cũng không biết nữa.

Hắn miệng cười với nhóc đó nhưng ánh mắt không giấu nổi nỗi buồn vô hạn. Hắn thật sự cũng muốn biết lắm nhưng nó không cho ai nói với hắn cả. Được rồi, tối nay hắn sẽ gọi điện cho nó.

Đúng hơn là hắn canh giờ để gọi. Nếu hắn gọi lúc nó đang tỉnh táo thì nó chắc chắn sẽ không bắt máy đâu nhưng nếu lúc nó đang ngái ngủ thì...

Quả đúng như hắn nghĩ, nó đã bắt máy.

- Alo...Cái giọng lè nhè của nó khiến hắn không khỏi bật cười. Trong tim cũng dâng lên một niềm xúc động đến nghẹn ngào. Ôi, cái giọng làm hắn nhớ điên nhớ đảo suốt một thời gian dài đây mà...

- Ai đấy? Không nói cúp máy nhá!

- Không, không. Đừng cúp máy! Là anh đây...

- Anh... là...



Rồi hắn ôm nó thật chặt. Nó thoáng ngỡ ngàng rồi cũng ôm lấy hắn. Một cái ôm đong đầy một tình yêu chân thành ngày Cá tháng tư. (Ảnh minh họa)

Nó vội bật dậy. Giọng này, sự ấm áp này, nó đã nhớ nhung biết bao. Nước mắt không kiềm được đã lăn dài trên má.

- Alo, Thanh Nhi, em còn ở đó không?

Nó cố ngăn tiếng nấc nghẹn ngào.

- Còn.Vẻn vẹn một chữ ấy thôi nhưng cũng đủ để hắn nhận ra nó đang khóc. Nhưng hắn không hỏi gì hết. Hắn nghĩ hắn cần làm ngay trước khi lí trí cũng chết đứ đử theo con tim vì giọng nói của nó. Thu hết can đảm, hắn nhắm chặt mắt lại, thốt lên:

- Anh Yêu Em!

Thế là cúp máy luôn. Hắn không muốn nghe nó nói thêm cái gì hết. Hắn sợ lắm. Nhưng hắn nào biết 3 tiếng 8 chữ ấy đã khiến cô gái bé nhỏ kia tim ngừng đập 1s rồi lại đập loạn lên như thể chưa bao giờ được đập.

Nó mỉm cười. Nụ cười hạnh phúc trong dòng nước mắt ấm áp. Nó không nhắn tin lại cũng không gọi điện cho hắn. Nó chỉ biết cười cho đến khi đã chìm sâu vào mộng đẹp.

***

3 năm sau.

Kể từ hôm đó, hắn với nó lại chẳng còn liên lạc gì nữa. Hắn không dám gọi hỏi nó và lại tiếp tục cống nạp tất cả (trừ trái tim) cho con quỷ công việc.

Còn nó thì...

Ai da, không biết thần Cupid có hiểu được cho tấm lòng của nó không. Nó rất sợ yêu xa!

Máy bay từ Nhật về Hà Nội tiếp đất Nội Bài an toàn. Cuối cùng thì nó cũng đã được trở lại mảnh đất Hà Nội thân yêu. Hít lấy một hơi thật sâu, nó cảm thấy thoải mái hơn biết mấy. Đúng là cái hương của Hà Nội rồi.

Và...

Đúng là cái nơi để nó...

trở về

...

...cộc...cộc...

- Mời vào!

- Thư ký Liên, cô...

Hắn cứng họng. Nào có phải thư ký Liên đâu.

- Anh nhớ thư ký của mình vậy sao? Có cần em gọi giúp không?

Hắn vô thức lắc đầu.

Người con gái hắn yêu, người con gái đã đẩy hắn vào những nỗi nhớ dai dẳng, người con gái đã khiến hắn sa lầy với con quỷ công việc...Người con gái ấy...đang đứng trước mặt hắn đây rồi. Ngay tức khắc, hắn chạy đến ôm chầm lấy nó.

Hắn ôm thật chặt, thật chặt để thỏa nỗi nhớ nó. Và để nó cảm nhận được tình yêu của hắn, trái tim của hắn đang điên loạn vì nó thế nào.

- Anh, em ngạt thở!

- Kệ em! Cho anh ôm em một lát nữa thôi.

Nó bật cười:

- Sao không gặp anh có 3 năm mà anh đã trở nên bá đạo thế này?

Hắn chẳng đáp lại. Đáng lẽ hắn phải là người đem nó lên thớt để chặt chặt băm băm vì khiến hắn thành ra thế này mới đúng. Nhưng còn lâu, hắn đâu nỡ làm thế. Sau ngần ấy thời gian, hắn nhận ra rằng: Làm tổn thương nó chính là tự làm tổn thương con tim bé bỏng của mình.

Hai người lại kéo nhau ra khu vui chơi gần nhà nó. Nhìn lũ trẻ chơi đùa nó muốn quay lại ngày xưa quá. Như rồi chợt nhớ ra điều gì, nó mỉm cười quay sang nhìn hắn. Đúng lúc bắt gặp ánh mắt đầy thương yêu của hắn. Hắn bối rối ngó lơ đi. Nó cố nín cười:

- Anh, em yêu anh!

Hắn ngạc nhiên quay sang nhìn nó. Vẫn ánh mắt chân thành, ấm áp nhưng vẫn lộ ra cái nét tinh nghịch. Cái nét tinh nghịch ấy khiến hắn chột dạ.

- Ngày Cá tháng tư, nhóc ạ!

Hắn vẫn thích gọi nó là nhóc thế đó. Nó cũng thích như thế. Lần này hắn không xoa đầu nó nên nó cũng chẳng dậm chân bỏ đi. Nó cười, hỏi hắn:

- Anh biết tại sao có ngày Cá tháng tư không?

- Có. Anh thuộc làu rồi nhé. Nước Pháp được cho là quê hương của ngày Cá tháng Tư. Năm 1564, vua Pháp là Charles IX, lúc đó 14 tuổi, quy định ngày 1 tháng 1 là ngày đầu năm thay vì 1 tháng 4 như dân chúng vẫn dùng trước đó. Quyết định này được áp dụng năm 1567.

Tuy nhiên, do phương tiện liên lạc rất lạc hậu nên nhiều người không nhận được tin đổi lịch. Những người này tiếp tục coi ngày 1 tháng 4 là năm mới và bị những người khác cười vì điều này, người nào bị lừa sẽ gặp rất nhiều may mắn trong cuộc sống.

Nó nhăn mũi:

- Xì, thế nào cũng đòi nói.

- Thế em biết không?

- Đương nhiên là em biết. Nghe nè, hằng ngày thì thật khó để ta có thể diễn đạt tình cảm thành lời. Có ngày hôm nay thì mọi tình cảm sẽ dễ dàng được nói thành lời hơn. Mọi thứ ngày hôm nay có thể không phải là giả dối đâu. Ngược lại, nó sẽ là chân thành. Với lại, nó còn được coi là NGÀY TỎ TÌNH AN TOÀN NHẤT THẾ GIỚI!!!

- Tại sao? – Hắn ngu ngơ hỏi lại._Bởi vì nếu thành công là trời cho, còn nếu thất bạn thì chỉ là trò chơi. Còn nữa nhé, trong các câu chuyện tình yêu, có rất nhiều tình yêu cũng bắt đầu từ ngày này đó thôi.

Hắn phụt cười.

- Em lấy đâu ra cái lí luận đó vậy?

Nó quay sang nhìn hắn:

- Từ trái tim em. Nên với em, 1/4 không phải là Cá tháng tư. Đó là ngày em chân thành nhất. Còn phản ứng của người ta khi ấy cũng là câu trả lời mà em cần nhất. Nếu họ tin sái cổ tức là họ tha thiết cần điều ấy còn nếu họ không tin thì là ngược lại rồi, họ chỉ coi như em đùa.

Hắn ngây ngốc nhìn nó. Hai người chợt chìm vào im lặng. Vậy phản ứng trước đây của hắn khác nào...

- Vậy hôm nay với em có phải là ngày Cá tháng tư không?

Nó quay sang nhìn hắn mà lòng thất vọng tràn trề. Có gì khiến hắn không tin tưởng nó thế nhỉ? Được rồi đã thế thì...

- Nếu em nói hôm nay đối với em là Cá tháng tư thì sao?

- Thì nói dối anh thêm lần nữa đi.

Rồi hắn ôm nó thật chặt. Nó thoáng ngỡ ngàng rồi cũng ôm lấy hắn. Một cái ôm đong đầy một tình yêu chân thành ngày Cá tháng tư.

Và từ đây, hắn với nó sẽ viết tiếp một câu chuyện tình yêu bắt đầu từ ngày Cá tháng tư...


Nhưng tôi không yêu em - Truyện tình Facebook

Tôi chọn đi nhưng lại sợ bản thân bị quên lãng. Ích kỉ thật. Có nên đi qua em? Nhưng nên hay không thì tôi cũng đã chọn.
Nhưng tôi không yêu em
Hãy quên em như quên một giấc mơ buồn 
 
- Này em, thiệt tình là anh chưa thấy đứa con gái nào chữ xấu như em. Xấu cực!
- Chữ em đẹp mà. Nhìn chung nó xấu nhưng xét kĩ từng nét thì đẹp. Đẹp cực!
- Mấy chị bạn anh, ai cũng chữ đẹp, hát hay, nấu ăn ngon... anh lo cho tương lai em quá .
- Hê hê. Thế nên em đành đợi người thành công thôi.

- Đợi người thành công???
- Bạn em bảo, trẻ con như em. Chỉ có những người nhỏ hơn, hoặc bằng tuổi, hoặc là thành công tức là phải hơn 7, 8 tuổi ấy, mới thích nổi. Chứ già lỡ cỡ như anh. Không chịu nổi đâu.
Nói rồi, em chống cằm mơ màng như đang đợi người thành công thật.
Nhìn bộ mặt của em. Tôi không nhịn cười nổi. Đúng là thú vị. Lâu lắm mới gặp nhau, em vẫn như trước. Vẫn vui vẻ và huyên náo. Dù có phần đề phòng tôi. Tôi hiểu lắm. Và cũng hiểu, nếu như tôi từ chối cuộc hẹn này, thì tin nhắn rủ rê của em sẽ là mấy dòng liên lạc cuối cùng của chúng tôi.
Những chuyện em kể, tôi thấy mình của 5 năm trước. Vật lộn với những mối quan hệ không tên, những cảm xúc lãng đãng, những ước mơ không gãy gọn, cả những chân thành không được đáp lại. Nhưng em à, bạn em nói đúng đấy. Em trẻ con quá. Và tôi không tìm thấy ở em điều gì phù hợp để gắn bó với tôi lâu dài.
Người con gái ngoại hình bình thường, gia thế bình thường, độ tài giỏi cũng "bình thường" nhưng lại nhạy cảm quá mức cần thiết, tinh tế nhận ra từng nét cảm xúc dù là thoáng qua và vì thế tính cách bất thường !
Tôi quen em ngẫu nhiên trên facebook của thằng em trai. Phải nói là tôi chưa bao giờ gặp: 1 đứa con gái không xinh lắm, cũng không phải tiểu thư đài các được nuông chiều mà nói chuyện rất mạnh miệng... như con trai!
Làm quen, em khiến tôi ấn tượng bởi cách trả lời tin nhắn, như của người bạn đã lâu. Chân thành. Không phải kiểu xã giao giữ hình tượng. Nhưng cũng vì thế trong tiềm thức tôi có suy nghĩ em là người của nhiều người, dễ gần mà khó thân. Những chuyện em kể với tôi, thì e cũng có thể kể với bất cứ ai. Suy nghĩ đó ăn sâu đến nỗi, tôi chưa từng nghĩ mình là thứ gì đó quan trọng với em.
Nhưng tôi không yêu em - 1
Người đến và đi vốn dĩ là quy luật. Cảm xúc với từng người là duy nhất. Lúc còn nhiều người bên cạnh, mất đi một người hóa ra lại thêm tự do. (Ảnh minh họa)
Nói chuyện nhiều thành quen, rồi thân, rồi hẹn gặp, rồi chơi chung. Thuận theo tự nhiên và... có phần hơi dễ dàng.
- Ê anh, đang ăn mà nhắn tin, mai mốt đau bao tử cho biết. Rồi em không rủ đi ăn nữa ráng chịu.
- Này anh, nhớ uống thuốc đầy đủ. Còn nợ em mấy kèo đấy. Phải sống mà trả kèo.
- Anh ơi, hết bệnh chưa? Người gì kì vậy. Ngu heo. Uống thuốc đi.
Con bé này, em quan tâm, nhưng không thể nhẹ nhàng hơn được sao. Không chỉ với tôi, mà cả với người khác. Những người con gái kia, chỉ cần một chút yếu đuối, một chút dịu dàng đã khiến bao chàng trai ngã gục. Em có biết không?
- Em ơi, cái tên mà em yêu ấy, có thích con gái dịu dàng không?
- Thích, rất thích...
- Haha, thảo nào em chỉ là đơn phương.
- Kệ, có thể buồn vì không được người khác trân trọng, nhưng em quyết không vì thế mà thay đổi bản thân để có kết quả tốt hơn.
Bướng bỉnh. Cố chấp. Nếu em là người yêu tôi, tôi sẽ loạn óc mất.
- Này anh, không được yêu em đâu đấy. Yêu là khổ cho chết.
- Ở đâu ra dễ vậy, cứ nói yêu là được chắc. Khi nào em được như mấy thiên thần victoria's secret rồi hãy ý kiến.
- Không cần phải ngại ngùng đâu a ơi. dễ thương, tốt tính thế này, đến em còn thấy yêu, anh không yêu mới là lạ...
Tôi thích em. Nhưng chỉ là thích thôi, tôi thấy vui khi bên em nhưng không phải cảm giác bình yên em ạ. Và tôi cũng thích nhiều người lắm, tất nhiên là không cùng thời điểm. Em bướng bỉnh và nổi loạn. Chạy theo em làm tôi vui nhưng không thể vui kiểu này mãi được. Tôi sẽ không đủ kiên nhẫn.
- Này anh, hủy hẹn đi, đi chơi với em.
- Không được, người ta sẽ nghĩ anh là người như thế nào chứ.
- Bảo bận đi với bạn. Em là bạn anh chứ còn gì nữa.
- Không là không!
Tránh ánh mắt chấp nhận đang nhìn mình, lảng ra mấy giò cây treo ngoài ban công, tôi thấy hơi áy náy. Em đăm chiêu ngó vẻ mặt của tôi rồi chợt hỏi :
- Anh có phân vân việc hủy hẹn không?
- Không.
- Vậy thì không cần phải áy náy. Và anh cũng chẳng là ngoại lệ nữa. Anh đã chọn!
Rồi em cúi mặt, chớp mắt vài cái, sau đó vui vẻ như thường. Khó chịu. Em cứ nói cứ trách để tôi còn tìm thấy lí do tôi không chọn em. Nhưng em xem mọi việc như không thế, tôi hoang mang không biết mình vừa làm đúng hay sai.
Những cảm xúc vụn vặt, nhưng chỉ có với một số người và không bao giờ lặp lại.
- Ê anh, em nói luôn này.
- Nói đi, níu kéo chi cho rách áo em ơi :))
- EM THÍCH ANH.
Em tỏ tình với anh đấy, có viết hoa nhấn mạnh luôn đó nha.
- Haha, sao kua được đây???
- Ủa. Em có nói là kua hả? kua tốn thời gian và công sức lắm. Không kua đâu. Thôi anh thích em luôn đi.
Em ơi là em. Tỏ tình thì cũng phải tỏ ra có thành ý chút chứ, nói ra phải có trách nhiệm đó em à. Tôi tin em thích tôi nhưng không tin vào thời gian. Chứng kiến bao mối tình không đầu không cuối của em, sao tôi dám tin mà nhận lời hả em. Huống hồ, tôi không yêu em.
- Dạo này hay có cái trò chúc ngủ ngon thế. Anh bỏ vụ ấy lâu rồi.
- Đâu, e chúc mỗi mình anh, hôm qua là lần cuối đấy nhá.
-...
Em à, em đừng cười nữa. Mỗi lần cười như thế em lại bảo "Bạn em bỏ đi miết. Em cũng phải tự kiểm điểm lại bản thân thôi, nhưng đi thì đi, sao chẳng ai cho em lí do"
- Đã là mất. Đằng nào chả mất. Tìm hiểu lí do làm gì cho thêm phức tạp hả em.
- Em còn sửa đổi, để người đến sau không bỏ em mà đi chứ...
Nay cái cười chua chát ấy đang dành cho tôi. Em coi tôi quá quan trọng làm gì. Chắc giờ em đang dằn vặt lắm. Lại thêm một lần em cho kẻ khác làm tổn thương. Em có hối hận không?
Người con gái lạ lùng, gia đình hạnh phúc, em thoải mái để cảm xúc chạy rông, cái gì cũng bất chợt. Thế mà em lại thích sắp xếp, sắp xếp các mối quan hệ, sắp xếp vị trí cho từng người,.. nhưng cả buồn mà em cũng chia đoạn nữa, lúc tôi đến em toàn buồn vì bạn bè, còn tình yêu, e chỉ duy nhất một lần nhắc đến mối tình đơn phương hơn 3 năm. Tôi không biết mình làm đau em với vai bạn bè hay là người em đơn phương nữa... tôi không dám chắc.
***
Tin nhắn điện thoại:
"Sao anh unlike hết rồi?"
Tin nhắn facebook:
"unlike nhiu đó mệt lắm a nhỷ? :)))"
Tôi không biết mình đang nghĩ gì. Chắc sau 2 lần hỏi như thế, em sẽ không bao giờ liên lạc với tôi nữa. Nhưng tôi không yêu em. Có tiếp tục thì chỉ càng thêm khó xử sau này.
Nhưng tôi không yêu em - 2
"Hãy quên anh đi em như quên một giấc mơvì đời là mong manh, cơn mơ quá dàihãy quên anh đi em như trong một bài hát buồnanh đã từng viết tặng em ... (Ảnh minh họa)
Em hạ quyết tâm nhanh thật, mới đó, em đã unfriend tôi rồi, sđt và yahoo của tôi chắc e đã xóa từ lâu. Nghỉ chơi một người thân thiết, tôi vẫn bình thản quá. Vẫn chém gió với bạn, vẫn nói chuyện với mấy em dễ thương...dù đôi lúc, thấy hoang hoải !
Bẵng đi mấy ngày.
- Ê anh ơi, còn sống không? Tội, tết đến rồi mà thế, do ăn ở cả.
- Không sao. Trầy tay chân tý thôi à.
- Anh đang ở đâu vậy? Có ai chăm không?
- Ở nhà dì, không sao đâu.
- Ừ, Em hỏi thế thôi. Không sao là ok rồi. Pp a nha.
- Ừ.
Này em, em dứt khoát thế hả? Em bảo sẽ không liên lạc với tôi nữa kia mà. Tôi biết là em sẽ đau nhưng đã tàn nhẫn. Sao em còn quan tâm tôi như thế? Thời gian luôn là liều thuốc tốt, mong em sẽ sớm bình yên. Tuy nhiên nếu một ngày quay lại, em cười cười bảo không sao, vẫn vui vẻ chuyện trò, không biết cảm xúc sẽ ra sao, vì khi ấy, em coi tôi không hơn một người dưng.
Tôi chọn đi nhưng lại sợ bản thân bị quên lãng. Ích kỉ thật. Có nên đi qua em? Nhưng nên hay không thì tôi cũng đã chọn.
"Hãy quên anh đi em như quên một giấc mơ vì đời là mong manh, cơn mơ quá dài hãy quên anh đi em như trong một bài hát buồn anh đã từng viết tặng em ..."
Người đến và đi vốn dĩ là quy luật. Cảm xúc với từng người là duy nhất. Lúc còn nhiều người bên cạnh, mất đi một người hóa ra lại thêm tự do. Thế nên cứ việc tận hưởng tuổi trẻ. Chuyện hối tiếc vì đã lãng quên một ai đó là chuyện của nhiều năm sau!

Mong được thứ tha - Truyện tình Facebook

Tôi run rẩy đưa tay ôm lấy anh, xoa đầu anh và lí nhí: "Để em yêu anh nhé".
Tôi vẫn cần lắm, một bờ vai để tựa vào mỗi khi tôi mệt mỏi. Tôi vẫn cứ khóc mỗi khi bước qua những con đường mà anh đã cùng tôi bước đi. Tôi vẫn cứ yêu anh như ngày đầu mình bên nhau.

Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa thôi là kỷ niệm một năm chúng tôi chính thức yêu nhau, vậy mà tôi và anh đã không còn đi chung một con đường. Đến tận bây giờ, thật sự tôi không biết lý do vì sao đã đẩy anh và tôi xa nhau như vậy? Thời gian qua có quá nhiều chuyện xảy ra, tôi biết mình đã sai rất nhiều, cứ mắc sai lầm này đến sai lầm khác, tôi đã cố gắng thay đổi nhiều lắm nhưng phải làm sao để anh không phải như vậy nữa? Tôi có nên tiếp tục níu giữ hay đành buông tay anh ra để anh thoải mái hơn?
Anh đã thay đổi rất nhiều, không còn muốn cho tôi một cơ hội, anh đã không tin tôi như trước đây nữa rồi. Thời gian gần đây, tôi luôn là người chủ động xin anh hãy cho mình thêm một cơ hội nữa thôi nhưng anh luôn là người muốn dừng lại với tất cả những lý do mà anh đã nói với tôi, anh thật sự muốn buông tay tôi ra. Có lẽ nào anh đã hết yêu tôi thật rồi sao?
Mong được thứ tha - 1
Tôi đánh mất mình, tôi hôn Lâm và anh nhìn thấy. (Ảnh minh họa)
Tôi và anh yêu nhau là cả một câu chuyện dài. Nói chính thức là một năm nhưng trước đó là cả một quãng thời gian dài yêu trong thầm lặng. Anh đã từng yêu say đắm một cô gái khác ...trước tôi. Họ yêu nhau rất nhiều, anh dành cho cô ấy một tình yêu thuần khiết và say đắm nhất, để rồi, bất chợt một ngày, cô ấy nói với anh rằng cô ấy sẽ kết hôn với người yêu cũ của cô ấy, rằng cô ấy chưa bao giờ yêu anh, chỉ mượn anh để quên người cũ đó, nhưng nay người cũ trở lại, cô ấy xin anh cho cô ấy trở về đúng với trái tim cô ấy. Anh đã chẳng nói gì, chấp nhận buông tay và tôi biết sự đau khổ của anh.
Anh là anh khoá trên của tôi, là thần tượng của tôi. Là thần tượng thôi vì tôi biết anh đã có người yêu nên biết chắc tình cảm đó không nên lớn thêm nữa. Tối hôm đấy, như thường lệ, vừa thấy anh onl yahoo, tôi buzz ngay để hỏi chuyện câu lạc bộ (tôi với anh ở cùng câu lạc bộ tiếng Trung ở trường). Anh không trả lời, tôi buzz thêm lần nữa. Anh chuyển sang chế độ busy và để một cái stt: "cũng chỉ là đàn bà cả thôi". Tôi giật mình và biết là có chuyện không hay, vì anh là người chưa bao giờ để stt yahoo cả.
Tôi vội vã phóng xe qua nhà anh và lôi anh ra quán bia gần đó. Anh em chúng tôi thường đùa nhau, nên giải quyết nỗi buồn bằng bia vì uống vào là dễ ra ngay, thoải mái, khỏi ấm ức. Anh ngồi im, chẳng nói gì. Anh kể chuyện anh đã bị người đàn bà đó phũ như thế nào, rồi...anh khóc, lần đầu tiên tôi thấy đàn ông khóc. Tôi run rẩy đưa tay ôm lấy anh, xoa đầu anh và lí nhí: "Để em yêu anh nhé". Từ giờ phút đó, tôi mặc định anh là người yêu của tôi, dù anh chưa chính thức nói ra bất cứ điều gì. Với tôi, anh im lặng là đồng ý rồi. Tải FaceBook về máy để đọc nhiều hơn
Chúng tôi ở bên nhau suốt hai năm trời trong một mối quan hệ không rõ ràng như thế. Dù đôi lúc anh tránh xa tôi, anh bảo anh sợ anh sẽ xem tôi như người thay thế, và điều đó không công bằng với tôi, nhưng tôi chấp nhận. Dù đôi lúc hình ảnh người cũ hiện lên rõ quá, anh ôm chặt lấy tôi, tôi cũng ôm anh để anh biết đó chỉ là quá khứ, tôi đang là hiện tại. Rồi một ngày anh nói yêu tôi. Anh bảo với tôi anh đã sẵn sàng cho một mối quan hệ mới, và anh bảo trái tim anh giờ chỉ có tôi. Tôi nhớ, đó là một ngày hạnh phúc nhất của đời mình.
Mong được thứ tha - 2
Chúng tôi ở bên nhau suốt hai năm trời trong một mối quan hệ không rõ ràng như thế. Dù đôi lúc anh tránh xa tôi, anh bảo anh sợ anh sẽ xem tôi như người thay thế, và điều đó không công bằng với tôi, nhưng tôi chấp nhận. (Ảnh minh họa)
Anh rất yêu tôi, tôi cảm nhận được điều đó trong từng cử chỉ và ánh mắt của anh. Anh luôn yêu tôi hết mình, vì anh bảo muốn bù đắp cho tôi hai năm về trước. Tôi ra trường, được nhận ngay vào một tập đoàn lớn làm việc. Công việc đã chiếm phần lớn theo gian của tôi. Anh bắt đầu giữ tôi thật chặt, bắt đầu quản lí tôi. Tôi mệt mỏi đến nghẹt thở.
Mối quan hệ xã hội của tôi tăng lên nhiều và tôi được tiếp xúc với nhiều anh chàng giỏi giang và thành đạt. Tôi bắt đầu xiêu lòng với Lâm, một đối tác của công ty tôi. Cái vẻ lãng tử và thành đạt của anh cứ như bỏ bùa tôi và tôi bắt đầu cau có với tình yêu của mình.
Tôi đánh mất mình, tôi hôn Lâm và anh nhìn thấy. Tôi sợ hãi và chẳng biết giải thích với anh thế nào. À không, tôi chẳng có gì để giải thích. Tối đó, anh để lại một stt từ rất cũ: "cũng chỉ là đàn bà cả thôi". Tôi thấy mình nghẹt thở. Có gì đó ùa về, tôi khóc và chạy đến nhà anh. Anh mở cửa, chỉ đợi có thế, tôi lao vào ôm chầm lấy anh, tôi rối rít xin lỗi anh, anh đẩy nhẹ tôi ra. Chẳng nói gì, vẫn là cái im lặng như vài năm về trước.
Cả tuần nay anh không nói gì với tôi, anh tránh tôi như tránh tà, anh còn chán không thèm nhìn vào mắt tôi, anh còn chán đến độ còn không về nhà. Mặc tôi cầu xin, mặc tôi khóc lóc, mặc cho tôi van nài, anh không có lấy một sự bao dung cho tôi. Tôi biết tôi có lỗi với anh nhiều lắm, nhưng tôi cũng yêu anh nhiều lắm.
Hôm qua tôi bảo anh: "cho em một cơ hội để sửa sai đi anh, nếu không em chết mất". Anh lạnh lùng đáp: "Vậy thì chia tay đi". Tôi không muốn thế, ba năm của chúng tôi không đủ để anh tha thứ cho tôi một lần hay sao? Biết anh chưa yêu tôi, tôi vẫn sẵn sàng ở bên anh đấy thôi. Tôi phải làm sao đây? Tôi ân hận lắm. Nếu anh không tha thứ cho tôi, chắc tôi không sống nổi mất. Xin anh !
 
Copyright © 2015-2016 Tải Ứng dụng facebook miễn phí 2017